古诗词

吴芾

和康伯可重阳

吴芾

过了重阳又一阳,梅开亦拟共壶觞。guò le zhòng yáng yòu yī yáng,méi kāi yì nǐ gòng hú shāng。
病中无复成狂饮,且作前贤醒里狂。bìng zhōng wú fù chéng kuáng yǐn,qiě zuò qián xián xǐng lǐ kuáng。

扫坟东山感旧示十五侄

吴芾

四十年前此读书,与君俱欲上亨衢。sì shí nián qián cǐ dú shū,yǔ jūn jù yù shàng hēng qú。
君虽未达心犹壮,我已衰颓作老夫。jūn suī wèi dá xīn yóu zhuàng,wǒ yǐ shuāi tuí zuò lǎo fū。

梅花下闻角声

吴芾

兀坐江城厌寂寥,喜逢春色上梅梢。wù zuò jiāng chéng yàn jì liáo,xǐ féng chūn sè shàng méi shāo。
寄言画角休吹遍,留与铃斋作淡交。jì yán huà jiǎo xiū chuī biàn,liú yǔ líng zhāi zuò dàn jiāo。

睡中闻莺

吴芾

解鞍萧寺憩清幽,睡里忽闻黄栗留。jiě ān xiāo sì qì qīng yōu,shuì lǐ hū wén huáng lì liú。
惊破梦魂何可恨,得知身在浙江头。jīng pò mèng hún hé kě hèn,dé zhī shēn zài zhè jiāng tóu。

败屋有感

吴芾

甲第巍然数百间,一朝人去顿摧残。jiǎ dì wēi rán shù bǎi jiān,yī cháo rén qù dùn cuī cán。
寄言行客休兴叹,但积阴功后代看。jì yán xíng kè xiū xīng tàn,dàn jī yīn gōng hòu dài kàn。

悼王习之

吴芾

两州佳政万人传,一旦那知遂溘然。liǎng zhōu jiā zhèng wàn rén chuán,yī dàn nà zhī suì kè rán。
到底久生从古少,要须乘健早归田。dào dǐ jiǔ shēng cóng gǔ shǎo,yào xū chéng jiàn zǎo guī tián。

嘲钦师

吴芾

师与予心总爱山,从来已许伴予闲。shī yǔ yǔ xīn zǒng ài shān,cóng lái yǐ xǔ bàn yǔ xián。
若为一出俄经月,却恋尘凡未肯还。ruò wèi yī chū é jīng yuè,què liàn chén fán wèi kěn hái。

赠远老

吴芾

一瓶一钵自由身,聊向江南玩水云。yī píng yī bō zì yóu shēn,liáo xiàng jiāng nán wán shuǐ yún。
踏遍千山并万壑,却归林下炷炉薰。tà biàn qiān shān bìng wàn hè,què guī lín xià zhù lú xūn。

送安老

吴芾

师走丛林不计年,若为犹未了因缘。shī zǒu cóng lín bù jì nián,ruò wèi yóu wèi le yīn yuán。
万年有路何妨去,透取无生不二禅。wàn nián yǒu lù hé fáng qù,tòu qǔ wú shēng bù èr chán。

和远老韵二首

吴芾

平生痼疾在烟霞,到处林泉是我家。píng shēng gù jí zài yān xiá,dào chù lín quán shì wǒ jiā。
若也远公容入社,直须酤酒不须茶。ruò yě yuǎn gōng róng rù shè,zhí xū gū jiǔ bù xū chá。

和远老韵二首

吴芾

欲访天台帛道猷,梦魂先到石桥头。yù fǎng tiān tái bó dào yóu,mèng hún xiān dào shí qiáo tóu。
个中直待桃花放,始得从师烂漫游。gè zhōng zhí dài táo huā fàng,shǐ dé cóng shī làn màn yóu。

送明老游雁荡五首

吴芾

昔年曾作雁山游,倒指今逾四十秋。xī nián céng zuò yàn shān yóu,dào zhǐ jīn yú sì shí qiū。
叹我岂劳蝴蝶梦,羡师重到大龙湫。tàn wǒ qǐ láo hú dié mèng,xiàn shī zhòng dào dà lóng jiǎo。

送明老游雁荡五首

吴芾

师到龙湫谒矩罗,为言别久渴心多。shī dào lóng jiǎo yè jǔ luó,wèi yán bié jiǔ kě xīn duō。
当年见处祥光满,试问今还记得么。dāng nián jiàn chù xiáng guāng mǎn,shì wèn jīn hái jì dé me。

送明老游雁荡五首

吴芾

吾儿此地偶钟英,绍我家风尚典刑。wú ér cǐ dì ǒu zhōng yīng,shào wǒ jiā fēng shàng diǎn xíng。
所幸吾师知此意,殷勤为我谢山灵。suǒ xìng wú shī zhī cǐ yì,yīn qín wèi wǒ xiè shān líng。

送明老游雁荡五首

吴芾

方欣林下共谈禅,底事深公挽出山。fāng xīn lín xià gòng tán chán,dǐ shì shēn gōng wǎn chū shān。
千里同风无道俗,何妨一笑便言还。qiān lǐ tóng fēng wú dào sú,hé fáng yī xiào biàn yán hái。

送明老游雁荡五首

吴芾

遍参尊宿走诸方,老去才能返故乡。biàn cān zūn sù zǒu zhū fāng,lǎo qù cái néng fǎn gù xiāng。
涨水飞云前辈语,他乡莫更久徜徉。zhǎng shuǐ fēi yún qián bèi yǔ,tā xiāng mò gèng jiǔ cháng yáng。

和远老四首

吴芾

事好休时便好休,不应人尽觅封侯。shì hǎo xiū shí biàn hǎo xiū,bù yīng rén jǐn mì fēng hóu。
归来已快平生志,况有高人来聚头。guī lái yǐ kuài píng shēng zhì,kuàng yǒu gāo rén lái jù tóu。

和远老四首

吴芾

身居仕路梦家山,一日君恩放我还。shēn jū shì lù mèng jiā shān,yī rì jūn ēn fàng wǒ hái。
从此便为终老计,只愁造物靳清闲。cóng cǐ biàn wèi zhōng lǎo jì,zhǐ chóu zào wù jìn qīng xián。

和远老四首

吴芾

世人老去不知休,只羡三公与五侯。shì rén lǎo qù bù zhī xiū,zhǐ xiàn sān gōng yǔ wǔ hóu。
争似山僧都不会,困来衲被便蒙头。zhēng shì shān sēng dōu bù huì,kùn lái nà bèi biàn méng tóu。

和远老四首

吴芾

相逢正好共看山,底事匆匆便欲还。xiāng féng zhèng hǎo gòng kàn shān,dǐ shì cōng cōng biàn yù hái。
今日乍晴山更好,可能伴我片时闲。jīn rì zhà qíng shān gèng hǎo,kě néng bàn wǒ piàn shí xián。