古诗词

杜知仁

和范孙闲行溪西得梅数花韵

杜知仁

寒梅我故人,岁必以文会。hán méi wǒ gù rén,suì bì yǐ wén huì。
涴墨尚可覆,未知凡几醉。wò mò shàng kě fù,wèi zhī fán jǐ zuì。
晚乃得此诗,山灵以为最。wǎn nǎi dé cǐ shī,shān líng yǐ wèi zuì。
置身风月上,出语色香外。zhì shēn fēng yuè shàng,chū yǔ sè xiāng wài。
驾言孤绝处,坏枝委颠沛。jià yán gū jué chù,huài zhī wěi diān pèi。
悬崖折披竹,断涧强病桧。xuán yá zhé pī zhú,duàn jiàn qiáng bìng guì。
穷交仅如此,过是藐无辈。qióng jiāo jǐn rú cǐ,guò shì miǎo wú bèi。
碧眼苦好奇,于焉有深嗜。bì yǎn kǔ hǎo qí,yú yān yǒu shēn shì。
迎长得一花,以为时可矣。yíng zhǎng dé yī huā,yǐ wèi shí kě yǐ。
遂若天下春,笔头顿生气。suì ruò tiān xià chūn,bǐ tóu dùn shēng qì。
我属闭关日,一枝偕寤寐。wǒ shǔ bì guān rì,yī zhī xié wù mèi。
敢贺微阳来,尚虞坚冰至。gǎn hè wēi yáng lái,shàng yú jiān bīng zhì。
结束果何在,飘零初不计。jié shù guǒ hé zài,piāo líng chū bù jì。
政恐负岁寒,或为识者喟。zhèng kǒng fù suì hán,huò wèi shí zhě kuì。

和范孙闲行溪西得梅数花韵

杜知仁

孤根要先觉,一花已后会。gū gēn yào xiān jué,yī huā yǐ hòu huì。
而况万香中,晚乃夸狂醉。ér kuàng wàn xiāng zhōng,wǎn nǎi kuā kuáng zuì。
东皇兆群物,无物居其最。dōng huáng zhào qún wù,wú wù jū qí zuì。
对梅欲著语,当在梅之外。duì méi yù zhù yǔ,dāng zài méi zhī wài。
君看龙蛇蛰,中有江河沛。jūn kàn lóng shé zhé,zhōng yǒu jiāng hé pèi。
其元阳复雷,其真岁寒桧。qí yuán yáng fù léi,qí zhēn suì hán guì。
于梅观此妙,眼力怜湛辈。yú méi guān cǐ miào,yǎn lì lián zhàn bèi。
无能根本求,仅为色香嗜。wú néng gēn běn qiú,jǐn wèi sè xiāng shì。
一元无识者,孤真可知矣。yī yuán wú shí zhě,gū zhēn kě zhī yǐ。
君独邃玄机,命笔开风气。jūn dú suì xuán jī,mìng bǐ kāi fēng qì。
奇哉天根词,与世呼梦寐。qí zāi tiān gēn cí,yǔ shì hū mèng mèi。
犹疑转语下,未为梅之至。yóu yí zhuǎn yǔ xià,wèi wèi méi zhī zhì。
愿闻第一义,更作向上计。yuàn wén dì yī yì,gèng zuò xiàng shàng jì。
会有先天翁,当发无极喟。huì yǒu xiān tiān wēng,dāng fā wú jí kuì。