古诗词

汪莘

秋兴

汪莘

一旦秋风起洛滨,东归聊复寄鲈莼。yī dàn qiū fēng qǐ luò bīn,dōng guī liáo fù jì lú chún。
如今已在渔乡住,宜与清朝作散人。rú jīn yǐ zài yú xiāng zhù,yí yǔ qīng cháo zuò sàn rén。

秋兴

汪莘

水边杨柳怯秋风,忆昨杏花相映红。shuǐ biān yáng liǔ qiè qiū fēng,yì zuó xìng huā xiāng yìng hóng。
心地不随时节变,始知天下有英雄。xīn dì bù suí shí jié biàn,shǐ zhī tiān xià yǒu yīng xióng。

秋兴

汪莘

萝衣袅袅带凉风,人道秋空岂是空。luó yī niǎo niǎo dài liáng fēng,rén dào qiū kōng qǐ shì kōng。
白日不知天上事,众星环拱紫微宫。bái rì bù zhī tiān shàng shì,zhòng xīng huán gǒng zǐ wēi gōng。

秋兴

汪莘

七尺经霜翠竹竿,斩来石壁钓江湍。qī chǐ jīng shuāng cuì zhú gān,zhǎn lái shí bì diào jiāng tuān。
丝头垂下骊龙口,掣得明珠似月寒。sī tóu chuí xià lí lóng kǒu,chè dé míng zhū shì yuè hán。

秋兴

汪莘

秋天尤觉晓天清,仰首看天俯首行。qiū tiān yóu jué xiǎo tiān qīng,yǎng shǒu kàn tiān fǔ shǒu xíng。
不但长歌声似鹤,一身浑似鹤般轻。bù dàn zhǎng gē shēng shì hè,yī shēn hún shì hè bān qīng。

除日寄黟山周尊师

汪莘

眼有神光射霭山,不须更问列仙班。yǎn yǒu shén guāng shè ǎi shān,bù xū gèng wèn liè xiān bān。
道人四海都游遍,只有先生一介闲。dào rén sì hǎi dōu yóu biàn,zhǐ yǒu xiān shēng yī jiè xián。

东行途中有感

汪莘

一路桃花愁杀人,柳塘茅屋正宜春。yī lù táo huā chóu shā rén,liǔ táng máo wū zhèng yí chūn。
春风不是不相识,不遣春山养病身。chūn fēng bù shì bù xiāng shí,bù qiǎn chūn shān yǎng bìng shēn。

去昌化县西四十里留宿陈东鲁南楼

汪莘

碧玉山中白玉溪,武陵村落午时鸡。bì yù shān zhōng bái yù xī,wǔ líng cūn luò wǔ shí jī。
南楼一觉春宵雨,夹路桃花送马蹄。nán lóu yī jué chūn xiāo yǔ,jiā lù táo huā sòng mǎ tí。

谒真直院杨花满路口占一绝见直院诵之

汪莘

三月天寒尚腊衣,钱塘游子叹斜晖。sān yuè tiān hán shàng là yī,qián táng yóu zi tàn xié huī。
柳间苏小无由见,惹得杨花满袖归。liǔ jiān sū xiǎo wú yóu jiàn,rě dé yáng huā mǎn xiù guī。

真直院招饮道山群玉堂自陈秘监而下凡八人坐上赋绝句

汪莘

压架春风十万条,护檐霜干自萧萧。yā jià chūn fēng shí wàn tiáo,hù yán shuāng gàn zì xiāo xiāo。
一朝尽识群贤面,陡觉星辰共碧霄。yī cháo jǐn shí qún xián miàn,dǒu jué xīng chén gòng bì xiāo。

直院自言愿所以相拯之意有非毫楮所可宣者归途口占一绝为寄

汪莘

倾国佳人默怨天,红颜过了拜尊前。qīng guó jiā rén mò yuàn tiān,hóng yán guò le bài zūn qián。
世家大族多兄嫂,独得公姑分外怜。shì jiā dà zú duō xiōng sǎo,dú dé gōng gū fēn wài lián。

三月十九日过松江五绝

汪莘

在家每忆松江好,及到松江又忆家。zài jiā měi yì sōng jiāng hǎo,jí dào sōng jiāng yòu yì jiā。
梦见樵青来竹里,笑将渔父插桃花。mèng jiàn qiáo qīng lái zhú lǐ,xiào jiāng yú fù chā táo huā。

三月十九日过松江五绝

汪莘

万顷烟波短棹飞,一双鸥鸟弄斜晖。wàn qǐng yān bō duǎn zhào fēi,yī shuāng ōu niǎo nòng xié huī。
如今频作姑苏客,遥指当年旧钓矶。rú jīn pín zuò gū sū kè,yáo zhǐ dāng nián jiù diào jī。

三月十九日过松江五绝

汪莘

煎茶徐读散人传,对酒朗吟渔父词。jiān chá xú dú sàn rén chuán,duì jiǔ lǎng yín yú fù cí。
除却月风同此意,只应烟雨暗相知。chú què yuè fēng tóng cǐ yì,zhǐ yīng yān yǔ àn xiāng zhī。

三月十九日过松江五绝

汪莘

薰风吹梦听新蝉,又向长桥舣钓船。xūn fēng chuī mèng tīng xīn chán,yòu xiàng zhǎng qiáo yǐ diào chuán。
好剪吴松半江水,袖归三十六峰前。hǎo jiǎn wú sōng bàn jiāng shuǐ,xiù guī sān shí liù fēng qián。

三月十九日过松江五绝

汪莘

笠泽沧波拥洞庭,望中七十二峰青。lì zé cāng bō yōng dòng tíng,wàng zhōng qī shí èr fēng qīng。
待偕龙女乘云去,占取参天一画屏。dài xié lóng nǚ chéng yún qù,zhàn qǔ cān tiān yī huà píng。

过丹阳界中新丰市

汪莘

道过新丰沽酒楼,不须濯足故相酬。dào guò xīn fēng gū jiǔ lóu,bù xū zhuó zú gù xiāng chóu。
华山仙伯徐思看,争遣时人识马周。huá shān xiān bó xú sī kàn,zhēng qiǎn shí rén shí mǎ zhōu。

途中再咏金陵

汪莘

石头城上望斜晖,览尽金陵寂寞归。shí tóu chéng shàng wàng xié huī,lǎn jǐn jīn líng jì mò guī。
叹息青天如许大,可无一个凤凰飞。tàn xī qīng tiān rú xǔ dà,kě wú yī gè fèng huáng fēi。

回至松江

汪莘

欲向江南采白蘋,杜鹃啼后已无春。yù xiàng jiāng nán cǎi bái píng,dù juān tí hòu yǐ wú chūn。
洞庭龙女云中降,手把双珠笑赠人。dòng tíng lóng nǚ yún zhōng jiàng,shǒu bǎ shuāng zhū xiào zèng rén。

回至松江

汪莘

深林茅屋隐渔樵,时有扁舟过石桥。shēn lín máo wū yǐn yú qiáo,shí yǒu biǎn zhōu guò shí qiáo。
谁把客星入图画,晓风残月伴吹箫。shuí bǎ kè xīng rù tú huà,xiǎo fēng cán yuè bàn chuī xiāo。