古诗词

杜衍

雨中荷花

杜衍

翠盖佳人临水立,檀粉不匀香汗湿。cuì gài jiā rén lín shuǐ lì,tán fěn bù yún xiāng hàn shī。
一阵风来碧浪翻,珍珠零落难收拾。yī zhèn fēng lái bì làng fān,zhēn zhū líng luò nán shōu shí。

杜衍

编竹状玲珑,庭闱尽处中。biān zhú zhuàng líng lóng,tíng wéi jǐn chù zhōng。
不由经纬力,安有卷舒功。bù yóu jīng wěi lì,ān yǒu juǎn shū gōng。
春昼曾妨燕,寒宵岂隔风。chūn zhòu céng fáng yàn,hán xiāo qǐ gé fēng。
都堂重献赋,明处忆牢笼。dōu táng zhòng xiàn fù,míng chù yì láo lóng。

睢阳五老图

杜衍

五人四百有馀岁,俱称分曹与挂冠。wǔ rén sì bǎi yǒu yú suì,jù chēng fēn cáo yǔ guà guān。
天地至仁难补报,林泉幽致许盘桓。tiān dì zhì rén nán bǔ bào,lín quán yōu zhì xǔ pán huán。
花朝月夕随时乐,雪鬓霜髯满座寒。huā cháo yuè xī suí shí lè,xuě bìn shuāng rán mǎn zuò hán。
若也睢阳为故事,何妨列向画图看。ruò yě suī yáng wèi gù shì,hé fáng liè xiàng huà tú kàn。

乡有好事者出君谟行草八分书数幅中有梅圣俞诗一首用成拙句以识二分

杜衍

莆田笔健与文豪,尤爱南山县咏高。pú tián bǐ jiàn yǔ wén háo,yóu ài nán shān xiàn yǒng gāo。
欲使英辞长润石,每逢佳句即挥毫。yù shǐ yīng cí zhǎng rùn shí,měi féng jiā jù jí huī háo。
清如韶濩谐音律,逸似鸾皇振羽毛。qīng rú sháo huò xié yīn lǜ,yì shì luán huáng zhèn yǔ máo。
羲献有灵应怅望,当时不见此风骚。xī xiàn yǒu líng yīng chàng wàng,dāng shí bù jiàn cǐ fēng sāo。

宝林寺

杜衍

中怀无绊外缘闲,深掩禅扉客到难。zhōng huái wú bàn wài yuán xián,shēn yǎn chán fēi kè dào nán。
胜景可曾飞锡去,好山多祇卷帘看。shèng jǐng kě céng fēi xī qù,hǎo shān duō qí juǎn lián kàn。
昼升讲座天花落,夜步吟轩海月残。zhòu shēng jiǎng zuò tiān huā luò,yè bù yín xuān hǎi yuè cán。
今日逢师堪论道,归心愁思一时宽。jīn rì féng shī kān lùn dào,guī xīn chóu sī yī shí kuān。

远蒙运使度支以资政范公所寄黄素小字韩文公伯夷颂许昌文公淮西富公题诗于后才翁复缀雅什兼寄长安晏公公亦有作衍久兹休退人事仅废不意雅故未遗悉以副本为贶俾愚继之对此怔忪既感且愧率成拙句奉呈敢言亦骥之乘聊为续貂之比耳

杜衍

希文健笔钞韩文,文为首阳山下人。xī wén jiàn bǐ chāo hán wén,wén wèi shǒu yáng shān xià rén。
宁止一言旌义士,欲教万古劝忠臣。níng zhǐ yī yán jīng yì shì,yù jiào wàn gǔ quàn zhōng chén。
颂声益与英声远,事迹还随墨迹新。sòng shēng yì yǔ yīng shēng yuǎn,shì jì hái suí mò jì xīn。
当世宗工复题咏,尤宜率土尽书绅。dāng shì zōng gōng fù tí yǒng,yóu yí lǜ tǔ jǐn shū shēn。

林下书怀

杜衍

从政区区到白头,一生宁肯顾恩仇。cóng zhèng qū qū dào bái tóu,yī shēng níng kěn gù ēn chóu。
双凫乘雁常深愧,野马黄牛亦过忧。shuāng fú chéng yàn cháng shēn kuì,yě mǎ huáng niú yì guò yōu。
岂是林泉堪佚老,只缘蒲柳不禁秋。qǐ shì lín quán kān yì lǎo,zhǐ yuán pú liǔ bù jìn qiū。
始终幸会承平日,乐圣唯能击壤讴。shǐ zhōng xìng huì chéng píng rì,lè shèng wéi néng jī rǎng ōu。

和孙圭秘丞

杜衍

老来楷法不如初,试向闲斋习草书。lǎo lái kǎi fǎ bù rú chū,shì xiàng xián zhāi xí cǎo shū。
落笔何曾见飞动,雕章早已过吹嘘。luò bǐ hé céng jiàn fēi dòng,diāo zhāng zǎo yǐ guò chuī xū。
伯英比圣功难到,怀素称狂力有馀。bó yīng bǐ shèng gōng nán dào,huái sù chēng kuáng lì yǒu yú。
若谓伊余堪继踵,只应缘木可求鱼。ruò wèi yī yú kān jì zhǒng,zhǐ yīng yuán mù kě qiú yú。

圣俞诗名闻固久矣加有好事者时传新什至此每一讽诵益使人忻慕故书五十六字以记

杜衍

李杜诗垂不朽名,君能刻意继芳馨。lǐ dù shī chuí bù xiǔ míng,jūn néng kè yì jì fāng xīn。
清才绰绰臻神妙,逸韵飘飘入杳冥。qīng cái chuò chuò zhēn shén miào,yì yùn piāo piāo rù yǎo míng。
动与四方明得失,时教万物被丹青。dòng yǔ sì fāng míng dé shī,shí jiào wàn wù bèi dān qīng。
斯文期主宜推毂,无使沉吟向外庭。sī wén qī zhǔ yí tuī gǔ,wú shǐ chén yín xiàng wài tíng。

杜衍

谁种幽花傍浅清,含红怨绿影亭亭。shuí zhǒng yōu huā bàng qiǎn qīng,hán hóng yuàn lǜ yǐng tíng tíng。
云归巫女妆犹润,浴出杨妃困未醒。yún guī wū nǚ zhuāng yóu rùn,yù chū yáng fēi kùn wèi xǐng。
好把芳杨临晚岸,莫教飞片逐浮萍。hǎo bǎ fāng yáng lín wǎn àn,mò jiào fēi piàn zhú fú píng。
相看最忆吴船路,万里芙蓉水满泾。xiāng kàn zuì yì wú chuán lù,wàn lǐ fú róng shuǐ mǎn jīng。

赠应天寺昭净法华

杜衍

出俗皆言为息机,性灵净僻似师稀。chū sú jiē yán wèi xī jī,xìng líng jìng pì shì shī xī。
前山月落夜吟罢,深院菊荒秋讲归。qián shān yuè luò yè yín bà,shēn yuàn jú huāng qiū jiǎng guī。
溪雾锁窗灯焰短,雪风敲竹磬声微。xī wù suǒ chuāng dēng yàn duǎn,xuě fēng qiāo zhú qìng shēng wēi。
会期双阙重相见,应换当年旧衲衣。huì qī shuāng quē zhòng xiāng jiàn,yīng huàn dāng nián jiù nà yī。

送王周归江陵

杜衍

早修天爵邀人爵,才近耆年便引年。zǎo xiū tiān jué yāo rén jué,cái jìn qí nián biàn yǐn nián。
出处对扬多称职,始终操履众推贤。chū chù duì yáng duō chēng zhí,shǐ zhōng cāo lǚ zhòng tuī xián。
鉴湖贺老非陈迹,荆渚朱公合比肩。jiàn hú hè lǎo fēi chén jì,jīng zhǔ zhū gōng hé bǐ jiān。
此去优游益吟咏,枝江集外别成编。cǐ qù yōu yóu yì yín yǒng,zhī jiāng jí wài bié chéng biān。

钱光禄两张卿退居

杜衍

七十引年遵礼经,君家何事最为荣。qī shí yǐn nián zūn lǐ jīng,jūn jiā hé shì zuì wèi róng。
清朝叔侄同辞禄,归去田园尽列卿。qīng cháo shū zhí tóng cí lù,guī qù tián yuán jǐn liè qīng。
远近溪山资胜赏,往还舟楫称闲行。yuǎn jìn xī shān zī shèng shǎng,wǎng hái zhōu jí chēng xián xíng。
谁知东路贤哉叹,二阮方能继此声。shuí zhī dōng lù xián zāi tàn,èr ruǎn fāng néng jì cǐ shēng。

咏莲

杜衍

凿破苍苔涨作池,芰荷分得绿参差。záo pò cāng tái zhǎng zuò chí,jì hé fēn dé lǜ cān chà。
晓开一朵烟波上,似画真妃出浴时。xiǎo kāi yī duǒ yān bō shàng,shì huà zhēn fēi chū yù shí。

赠孙沔

杜衍

四明山水饶灵粹,唐有希韩夐出伦。sì míng shān shuǐ ráo líng cuì,táng yǒu xī hán xiòng chū lún。
又见贤侯光乃祖,暂还仁里庇斯民。yòu jiàn xián hóu guāng nǎi zǔ,zàn hái rén lǐ bì sī mín。

过仇池

杜衍

仇池行馆最清虚,按部由兹得柅车。chóu chí xíng guǎn zuì qīng xū,àn bù yóu zī dé nǐ chē。
对竹只宜思穴凤,临流不可见渊鱼。duì zhú zhǐ yí sī xué fèng,lín liú bù kě jiàn yuān yú。

题怀素自序卷后

杜衍

狂僧草圣继张颠,卷后兼题大历年。kuáng sēng cǎo shèng jì zhāng diān,juǎn hòu jiān tí dà lì nián。
堪与儒门为至宝,武功家世久相传。kān yǔ rú mén wèi zhì bǎo,wǔ gōng jiā shì jiǔ xiāng chuán。

长平

杜衍

冯亭献地豹言非,秦间廉颇又不疑。féng tíng xiàn dì bào yán fēi,qín jiān lián pǒ yòu bù yí。
四十万兵降死后,浑输括母一先知。sì shí wàn bīng jiàng sǐ hòu,hún shū kuò mǔ yī xiān zhī。

霍岳

杜衍

万古神山入盛谈,而今真得对晴岚。wàn gǔ shén shān rù shèng tán,ér jīn zhēn dé duì qíng lán。
禅门邂逅能留客,茶泛磁瓯酒欲酣。chán mén xiè hòu néng liú kè,chá fàn cí ōu jiǔ yù hān。

长平

杜衍

凭亭献地豹言非,秦间谦颇又不疑。píng tíng xiàn dì bào yán fēi,qín jiān qiān pǒ yòu bù yí。
四十万兵降死后,浑轮括母一先知。sì shí wàn bīng jiàng sǐ hòu,hún lún kuò mǔ yī xiān zhī。
2412