古诗词

易士达

草屦

易士达

崎岖只惯识羁情,足下忙穿子更轻。qí qū zhǐ guàn shí jī qíng,zú xià máng chuān zi gèng qīng。
近世宦途如纸薄,当知险处不须行。jìn shì huàn tú rú zhǐ báo,dāng zhī xiǎn chù bù xū xíng。

赠易数胡一鉴

易士达

学本先天造化中,希夷康节与磨砻。xué běn xiān tiān zào huà zhōng,xī yí kāng jié yǔ mó lóng。
光明照破人心事,一片灵台不是铜。guāng míng zhào pò rén xīn shì,yī piàn líng tái bù shì tóng。

赠写神吴子可

易士达

不数僧繇只数吴,丹青幻出活形模。bù shù sēng yáo zhǐ shù wú,dān qīng huàn chū huó xíng mó。
问君写尽人多少,写得人心一片无。wèn jūn xiě jǐn rén duō shǎo,xiě dé rén xīn yī piàn wú。

易士达

平生家住灞桥边,别恨离愁总被牵。píng shēng jiā zhù bà qiáo biān,bié hèn lí chóu zǒng bèi qiān。
轻薄老来犹不减,落花时节尚飞绵。qīng báo lǎo lái yóu bù jiǎn,luò huā shí jié shàng fēi mián。

易士达

春工染就绿丝绦,织雨缫风拂灞桥。chūn gōng rǎn jiù lǜ sī tāo,zhī yǔ sāo fēng fú bà qiáo。
可是韶光难系着,暗教瘦损小蛮腰。kě shì sháo guāng nán xì zhe,àn jiào shòu sǔn xiǎo mán yāo。

兰花

易士达

春到兰芽分外长,不随红叶自低昂。chūn dào lán yá fēn wài zhǎng,bù suí hóng yè zì dī áng。
梅花谢后知谁继,付与幽花接续香。méi huā xiè hòu zhī shuí jì,fù yǔ yōu huā jiē xù xiāng。

兰花

易士达

曲水流边苔色浸,右军遗墨动清吟。qū shuǐ liú biān tái sè jìn,yòu jūn yí mò dòng qīng yín。
蕙风和畅人非昔,香得山阴直到今。huì fēng hé chàng rén fēi xī,xiāng dé shān yīn zhí dào jīn。

易士达

月上吟窗疏影浮,暗香风动袭衣裘。yuè shàng yín chuāng shū yǐng fú,àn xiāng fēng dòng xí yī qiú。
温存留索巡檐笑,遮莫高楼起笛愁。wēn cún liú suǒ xún yán xiào,zhē mò gāo lóu qǐ dí chóu。

梨花

易士达

满院朝来白雪香,伤心遥想旧阿房。mǎn yuàn cháo lái bái xuě xiāng,shāng xīn yáo xiǎng jiù ā fáng。
故园弟子今何在,春雨溶溶空断肠。gù yuán dì zi jīn hé zài,chūn yǔ róng róng kōng duàn cháng。

易士达

花间横膝兴何深,流水高山几古今。huā jiān héng xī xīng hé shēn,liú shuǐ gāo shān jǐ gǔ jīn。
一自杏坛声响绝,不知谁解继遗音。yī zì xìng tán shēng xiǎng jué,bù zhī shuí jiě jì yí yīn。

观傀儡

易士达

刻出形骸假像真,一丝牵动便精神。kè chū xíng hái jiǎ xiàng zhēn,yī sī qiān dòng biàn jīng shén。
堪嗤鼓笛收声后,依旧当时木偶人。kān chī gǔ dí shōu shēng hòu,yī jiù dāng shí mù ǒu rén。

黄陵庙

易士达

帝辇南游竟不还,二妃望断九疑山。dì niǎn nán yóu jìng bù hái,èr fēi wàng duàn jiǔ yí shān。
森森万古祠前竹,犹带当时粉泪斑。sēn sēn wàn gǔ cí qián zhú,yóu dài dāng shí fěn lèi bān。

洛阳

易士达

季龙方始是童时,视志观声已叹奇。jì lóng fāng shǐ shì tóng shí,shì zhì guān shēng yǐ tàn qí。
啸倚上都门外者,如何夷甫却先知。xiào yǐ shàng dōu mén wài zhě,rú hé yí fǔ què xiān zhī。

道中

易士达

梅雨丝丝未放晴,泥途剩作几程行。méi yǔ sī sī wèi fàng qíng,ní tú shèng zuò jǐ chéng xíng。
客怀方此无聊赖,更着啼鹃两三声。kè huái fāng cǐ wú liáo lài,gèng zhe tí juān liǎng sān shēng。

闻杜鹃再韵

易士达

片片桃花下钓矶,声声杜宇暮春时。piàn piàn táo huā xià diào jī,shēng shēng dù yǔ mù chūn shí。
迩来夔峡多游子,正好从头唤取归。ěr lái kuí xiá duō yóu zi,zhèng hǎo cóng tóu huàn qǔ guī。

题先月阁

易士达

新筑亭台分外凉,广寒移下水云乡。xīn zhù tíng tái fēn wài liáng,guǎng hán yí xià shuǐ yún xiāng。
才当暝色千山合,便有檐前一点光。cái dāng míng sè qiān shān hé,biàn yǒu yán qián yī diǎn guāng。

山家

易士达

万木回环八九家,挑藤去去路攲斜。wàn mù huí huán bā jiǔ jiā,tiāo téng qù qù lù qī xié。
无端杜宇催春急,叶落山头踯躅花。wú duān dù yǔ cuī chūn jí,yè luò shān tóu zhí zhú huā。

后坑茅舍

易士达

三两人家傍小溪,萧萧短竹插疏篱。sān liǎng rén jiā bàng xiǎo xī,xiāo xiāo duǎn zhú chā shū lí。
平生不识兴亡事,只探春来种谷时。píng shēng bù shí xīng wáng shì,zhǐ tàn chūn lái zhǒng gǔ shí。

岘山亭

易士达

岘山亭是昔人非,忍读羊公堕泪碑。xiàn shān tíng shì xī rén fēi,rěn dú yáng gōng duò lèi bēi。
回首山翁花下处,凄凄芳草晚风悲。huí shǒu shān wēng huā xià chù,qī qī fāng cǎo wǎn fēng bēi。

锁江亭

易士达

锁江水下水悠悠,只锁长江不锁愁。suǒ jiāng shuǐ xià shuǐ yōu yōu,zhǐ suǒ zhǎng jiāng bù suǒ chóu。
但存一樽浇旅思,图教沉醉泛扁舟。dàn cún yī zūn jiāo lǚ sī,tú jiào chén zuì fàn biǎn zhōu。
611234