古诗词

林尚仁

暑夜

林尚仁

松风生晚凉,坐久市声歇。sōng fēng shēng wǎn liáng,zuò jiǔ shì shēng xiē。
客去行独吟,踏石碎明月。kè qù xíng dú yín,tà shí suì míng yuè。

题芦乡思归图

林尚仁

不画梅花却画芦,自言家在个乡居。bù huà méi huā què huà lú,zì yán jiā zài gè xiāng jū。
当时恨不曾添雁,为带平安一纸书。dāng shí hèn bù céng tiān yàn,wèi dài píng ān yī zhǐ shū。

赠歌者

林尚仁

声逐娇云学凤鸣,王孙几醉拍栏听。shēng zhú jiāo yún xué fèng míng,wáng sūn jǐ zuì pāi lán tīng。
春深莫唱关情曲,多少行人过柳亭。chūn shēn mò chàng guān qíng qū,duō shǎo xíng rén guò liǔ tíng。

适越留别

林尚仁

江亭饮罢起离愁,何事西风又越游。jiāng tíng yǐn bà qǐ lí chóu,hé shì xī fēng yòu yuè yóu。
潮信欲来人欲去,夕阳红蓼满汀洲。cháo xìn yù lái rén yù qù,xī yáng hóng liǎo mǎn tīng zhōu。

废寺

林尚仁

敕额虽存屋半倾,炉香无主佛无灵。chì é suī cún wū bàn qīng,lú xiāng wú zhǔ fú wú líng。
豪家不管空门事,日夜西风语塔铃。háo jiā bù guǎn kōng mén shì,rì yè xī fēng yǔ tǎ líng。

偶题

林尚仁

矮屋过如斗样宽,闭门浑不受春寒。ǎi wū guò rú dòu yàng kuān,bì mén hún bù shòu chūn hán。
海棠睡去梨花瘦,次第东风到牡丹。hǎi táng shuì qù lí huā shòu,cì dì dōng fēng dào mǔ dān。

吊友人墓

林尚仁

树阴云影暗空山,铭石虽存不忍看。shù yīn yún yǐng àn kōng shān,míng shí suī cún bù rěn kàn。
烧罢纸钱灰未冷,落花啼鴂雨声寒。shāo bà zhǐ qián huī wèi lěng,luò huā tí jué yǔ shēng hán。

寓舍留别

林尚仁

拨尽寒灰雨夜深,半窗灯影伴孤吟。bō jǐn hán huī yǔ yè shēn,bàn chuāng dēng yǐng bàn gū yín。
不眠只有琴知得,明日阳关何处心。bù mián zhǐ yǒu qín zhī dé,míng rì yáng guān hé chù xīn。

课伐木

林尚仁

手挥樵斧气如虹,几树寒烟一饷空。shǒu huī qiáo fǔ qì rú hóng,jǐ shù hán yān yī xiǎng kōng。
午夜无依乌鹊冷,数声应恨月明中。wǔ yè wú yī wū què lěng,shù shēng yīng hèn yuè míng zhōng。

简许有实

林尚仁

闲磨霜刃破银瓜,沉水香销日影斜。xián mó shuāng rèn pò yín guā,chén shuǐ xiāng xiāo rì yǐng xié。
吟客不来情思懒,晚风庭院落槐花。yín kè bù lái qíng sī lǎn,wǎn fēng tíng yuàn luò huái huā。

闲里

林尚仁

闲里身心得自如,春风茅屋燕同居。xián lǐ shēn xīn dé zì rú,chūn fēng máo wū yàn tóng jū。
松花满地溪云滑,一榻晴窗卧看书。sōng huā mǎn dì xī yún huá,yī tà qíng chuāng wò kàn shū。

雪中呈社友

林尚仁

风雨萧萧搅雪飞,一寒如此只贪诗。fēng yǔ xiāo xiāo jiǎo xuě fēi,yī hán rú cǐ zhǐ tān shī。
酒瓢倾尽囊金少,恐被梅花笑不知。jiǔ piáo qīng jǐn náng jīn shǎo,kǒng bèi méi huā xiào bù zhī。

送陆月湖归玉峰

林尚仁

行李无多半是诗,买船兼载鹤同归。xíng lǐ wú duō bàn shì shī,mǎi chuán jiān zài hè tóng guī。
思君晚泊吴江冷,风卷芦花几雁飞。sī jūn wǎn pō wú jiāng lěng,fēng juǎn lú huā jǐ yàn fēi。

夜坐

林尚仁

焚香独坐勘骚经,庭树无风叶不鸣。fén xiāng dú zuò kān sāo jīng,tíng shù wú fēng yè bù míng。
静入夜深闻鼓吹,一池明月乱蛙声。jìng rù yè shēn wén gǔ chuī,yī chí míng yuè luàn wā shēng。

饮药房陈户山居分韵得閤字

林尚仁

常人厌寂寥,隐士畏喧杂。cháng rén yàn jì liáo,yǐn shì wèi xuān zá。
山居主人百好无,终日哦诗闭书閤。shān jū zhǔ rén bǎi hǎo wú,zhōng rì ó shī bì shū gé。
我本山中人,心事亦颇合。wǒ běn shān zhōng rén,xīn shì yì pǒ hé。
杖藜约客行幽深,来扣吟扉坐陈榻。zhàng lí yuē kè xíng yōu shēn,lái kòu yín fēi zuò chén tà。
不叙寒暄说晚唐,满座春风屡倾榼。bù xù hán xuān shuō wǎn táng,mǎn zuò chūn fēng lǚ qīng kē。
霜晴沙路软如泥,谷鸟相呼声自答。shuāng qíng shā lù ruǎn rú ní,gǔ niǎo xiāng hū shēng zì dá。
花时不饮空白头,世味由来如嚼蜡。huā shí bù yǐn kōng bái tóu,shì wèi yóu lái rú jué là。
只怜无梦化作蝴蝶飞,绕尽百花深处日千匝。zhǐ lián wú mèng huà zuò hú dié fēi,rào jǐn bǎi huā shēn chù rì qiān zā。
3512