古诗词

林一龙

次韵饮水登万象亭之什

林一龙

黯淡是州城,川原一望平。àn dàn shì zhōu chéng,chuān yuán yī wàng píng。
天高众峰逼,人立片云生。tiān gāo zhòng fēng bī,rén lì piàn yún shēng。
拂石同僧坐,移筇避蚁行。fú shí tóng sēng zuò,yí qióng bì yǐ xíng。
岩阿有泉眼,不改旧时清。yán ā yǒu quán yǎn,bù gǎi jiù shí qīng。

夜坐吟

林一龙

山寒雨点半成雪,石冷泉流旋作冰。shān hán yǔ diǎn bàn chéng xuě,shí lěng quán liú xuán zuò bīng。
坐至夜分眠不得,荧然欲灭案头灯。zuò zhì yè fēn mián bù dé,yíng rán yù miè àn tóu dēng。

十四夜观月张氏楼

林一龙

只隔中秋一夕间,蟾光应未少清寒。zhǐ gé zhōng qiū yī xī jiān,chán guāng yīng wèi shǎo qīng hán。
时人不会盈虚意,不到团圆不肯看。shí rén bù huì yíng xū yì,bù dào tuán yuán bù kěn kàn。

观海

林一龙

昔者吾夫子,浮海思乘桴。xī zhě wú fū zi,fú hǎi sī chéng fú。
彼美鲁仲连,蹈海耻帝呼。bǐ měi lǔ zhòng lián,dǎo hǎi chǐ dì hū。
寥寥千载间,此意霜月孤。liáo liáo qiān zài jiān,cǐ yì shuāng yuè gū。
而我欲涉海,夫岂夫子徒。ér wǒ yù shè hǎi,fū qǐ fū zi tú。
长风吹我帆,高浪拍我舻。zhǎng fēng chuī wǒ fān,gāo làng pāi wǒ lú。
所愿鸥鸟同,浩荡烟中徂。suǒ yuàn ōu niǎo tóng,hào dàng yān zhōng cú。

山中听风

林一龙

空山号朔风,烟火深夜寒。kōng shān hào shuò fēng,yān huǒ shēn yè hán。
门掩忽自开,划然动双镮。mén yǎn hū zì kāi,huà rán dòng shuāng huán。
倚崖数竿竹,戛击摧琅玕。yǐ yá shù gān zhú,jiá jī cuī láng gān。
落叶卷地起,高枝如人攀。luò yè juǎn dì qǐ,gāo zhī rú rén pān。
谡谡听已远,复在窗户间。sù sù tīng yǐ yuǎn,fù zài chuāng hù jiān。

山中夜坐

林一龙

寒滩远嘶月,遗响到岩壁。hán tān yuǎn sī yuè,yí xiǎng dào yán bì。
悠悠千古心,悄悄一卷易。yōu yōu qiān gǔ xīn,qiāo qiāo yī juǎn yì。
灯微夜气分,星冷山露滴。dēng wēi yè qì fēn,xīng lěng shān lù dī。
危坐独何为,人间睡方黑。wēi zuò dú hé wèi,rén jiān shuì fāng hēi。

越中吟

林一龙

跨浙远来瞰东极,禹穴云生海东碧。kuà zhè yuǎn lái kàn dōng jí,yǔ xué yún shēng hǎi dōng bì。
白玉空为越土尘,青山不改秦时色。bái yù kōng wèi yuè tǔ chén,qīng shān bù gǎi qín shí sè。
越王台上几秋霜,秦皇楼边多夕阳。yuè wáng tái shàng jǐ qiū shuāng,qín huáng lóu biān duō xī yáng。
世事茫茫今复古,断烟衰草共凄凉。shì shì máng máng jīn fù gǔ,duàn yān shuāi cǎo gòng qī liáng。