古诗词

林之奇

属疾梧轩

林之奇

高梧覆新叶,满院发华滋。gāo wú fù xīn yè,mǎn yuàn fā huá zī。
白日一何永,清阴闲自移。bái rì yī hé yǒng,qīng yīn xián zì yí。
暖虫垂到地,晴鸟语多时。nuǎn chóng chuí dào dì,qíng niǎo yǔ duō shí。
病肘倚枯几,泊然忘所思。bìng zhǒu yǐ kū jǐ,pō rán wàng suǒ sī。

癸未冬至

林之奇

尘劳终日谩区区,竟是乾坤一腐儒。chén láo zhōng rì mán qū qū,jìng shì qián kūn yī fǔ rú。
半世饱知荣与辱,新冬顿觉我为吾。bàn shì bǎo zhī róng yǔ rǔ,xīn dōng dùn jué wǒ wèi wú。
关防向后存心误,检点从前制行粗。guān fáng xiàng hòu cún xīn wù,jiǎn diǎn cóng qián zhì xíng cū。
理欲从今罢研究,无工夫处是工夫。lǐ yù cóng jīn bà yán jiū,wú gōng fū chù shì gōng fū。

和王龟龄不欺堂

林之奇

心外何曾别有天,吾心和处即昭然。xīn wài hé céng bié yǒu tiān,wú xīn hé chù jí zhāo rán。
昭然莫向穹苍觅,帝所清都在目前。zhāo rán mò xiàng qióng cāng mì,dì suǒ qīng dōu zài mù qián。

和王龟龄不欺堂

林之奇

地上空虚总是天,此中那复计中边。dì shàng kōng xū zǒng shì tiān,cǐ zhōng nà fù jì zhōng biān。
好将天体为心体,体得纯全自浩然。hǎo jiāng tiān tǐ wèi xīn tǐ,tǐ dé chún quán zì hào rán。

林之奇

自从失道人多岐,擿植冥行信所之。zì cóng shī dào rén duō qí,tī zhí míng xíng xìn suǒ zhī。
昨夜忽然寻得路,孤灯一点是吾师。zuó yè hū rán xún dé lù,gū dēng yī diǎn shì wú shī。

林之奇

月明方始觉星稀,烛照还知灯力微。yuè míng fāng shǐ jué xīng xī,zhú zhào hái zhī dēng lì wēi。
若使世间无圣哲,草根萤爝总光辉。ruò shǐ shì jiān wú shèng zhé,cǎo gēn yíng jué zǒng guāng huī。

示张直温

林之奇

筑山必使高,凿井必使深。zhù shān bì shǐ gāo,záo jǐng bì shǐ shēn。
百正戒浅近,盛德羞浮沉。bǎi zhèng jiè qiǎn jìn,shèng dé xiū fú chén。
焉有尺寸枝,能栖垂天禽。yān yǒu chǐ cùn zhī,néng qī chuí tiān qín。
焉有升斗泉,能容横江鲟。yān yǒu shēng dòu quán,néng róng héng jiāng xún。
借兹论物理,足以开君心。jiè zī lùn wù lǐ,zú yǐ kāi jūn xīn。
嗌在容不足,弱在力不任。ài zài róng bù zú,ruò zài lì bù rèn。
大道如路然,固无古与今。dà dào rú lù rán,gù wú gǔ yǔ jīn。

举举媚学子

林之奇

举举媚学子,居曰不吾知。jǔ jǔ mèi xué zi,jū yuē bù wú zhī。
知而有不能,无乃失于欺。zhī ér yǒu bù néng,wú nǎi shī yú qī。
不知未为患,不欺浩难期。bù zhī wèi wèi huàn,bù qī hào nán qī。
咄哉天下怀,何以天下为。duō zāi tiān xià huái,hé yǐ tiān xià wèi。

村居

林之奇

日影满松窗,云开雨初止。rì yǐng mǎn sōng chuāng,yún kāi yǔ chū zhǐ。
晴林梨栗熟,晓巷儿童喜。qíng lín lí lì shú,xiǎo xiàng ér tóng xǐ。
牛羊深涧下,凫雁寒塘里。niú yáng shēn jiàn xià,fú yàn hán táng lǐ。
田父酒新成,瓶瓮馈邻里。tián fù jiǔ xīn chéng,píng wèng kuì lín lǐ。

纵步湘西

林之奇

今朝不易得天晴,闲过江西取意行。jīn cháo bù yì dé tiān qíng,xián guò jiāng xī qǔ yì xíng。
忽然林外见山色,又向桥边闻水声。hū rán lín wài jiàn shān sè,yòu xiàng qiáo biān wén shuǐ shēng。
绿竹长松间桃李,天然翠幕围罗绮。lǜ zhú zhǎng sōng jiān táo lǐ,tiān rán cuì mù wéi luó qǐ。
日暮归舟醉不知,晚风吹过湘江水。rì mù guī zhōu zuì bù zhī,wǎn fēng chuī guò xiāng jiāng shuǐ。

题雪峰如藏主水月图

林之奇

千江有月一一同,一月普现千江影。qiān jiāng yǒu yuè yī yī tóng,yī yuè pǔ xiàn qiān jiāng yǐng。
谓一为月影非实,影既非实月何有。wèi yī wèi yuè yǐng fēi shí,yǐng jì fēi shí yuè hé yǒu。
是一即千千即一,水月究竟无实相。shì yī jí qiān qiān jí yī,shuǐ yuè jiū jìng wú shí xiāng。
随见有月月在水,亦无究竟非实者。suí jiàn yǒu yuè yuè zài shuǐ,yì wú jiū jìng fēi shí zhě。
譬如观音妙色身,对物而见千臂眼。pì rú guān yīn miào sè shēn,duì wù ér jiàn qiān bì yǎn。
于是千臂千眼中,何者为正何独非。yú shì qiān bì qiān yǎn zhōng,hé zhě wèi zhèng hé dú fēi。
菩萨一体作一用,千体同是无剩法。pú sà yī tǐ zuò yī yòng,qiān tǐ tóng shì wú shèng fǎ。
此水此月亦复然,照用齐行一无欠。cǐ shuǐ cǐ yuè yì fù rán,zhào yòng qí xíng yī wú qiàn。
俯不见月仰亦无,千月阙一固不可。fǔ bù jiàn yuè yǎng yì wú,qiān yuè quē yī gù bù kě。
上人此庵憩瓶锡,终日宴坐常湛然。shàng rén cǐ ān qì píng xī,zhōng rì yàn zuò cháng zhàn rán。
散一为千弥六虚,摄千归一不盈寸。sàn yī wèi qiān mí liù xū,shè qiān guī yī bù yíng cùn。
我知上人环堵中,能广能狭能方圆。wǒ zhī shàng rén huán dǔ zhōng,néng guǎng néng xiá néng fāng yuán。
空诸所有何必然,作是见者名邪见。kōng zhū suǒ yǒu hé bì rán,zuò shì jiàn zhě míng xié jiàn。

和洪教菊

林之奇

陶令遗世情,尚馀爱菊念。táo lìng yí shì qíng,shàng yú ài jú niàn。
菊亦有可爱,爱之苦不厌。jú yì yǒu kě ài,ài zhī kǔ bù yàn。
我观傲霜枝,真金赴烈焰。wǒ guān ào shuāng zhī,zhēn jīn fù liè yàn。
道韵轻园绮,孤标敌针奄。dào yùn qīng yuán qǐ,gū biāo dí zhēn yǎn。
配以靖节名,万古不为忝。pèi yǐ jìng jié míng,wàn gǔ bù wèi tiǎn。
况兹中央色,独许此君占。kuàng zī zhōng yāng sè,dú xǔ cǐ jūn zhàn。
凝然端正姿,不受红紫艳。níng rán duān zhèng zī,bù shòu hóng zǐ yàn。
草木吾味同,世情那得染。cǎo mù wú wèi tóng,shì qíng nà dé rǎn。
璀璨归来辞,斯言了无玷。cuǐ càn guī lái cí,sī yán le wú diàn。
偶亦爱此花,秋来朝暮餍。ǒu yì ài cǐ huā,qiū lái cháo mù yàn。
富贵两浮云,天地一旅店。fù guì liǎng fú yún,tiān dì yī lǚ diàn。
是中论饥饱,本自无赢欠。shì zhōng lùn jī bǎo,běn zì wú yíng qiàn。
便拟学渊明,奈此才不赡。biàn nǐ xué yuān míng,nài cǐ cái bù shàn。
菊资三径荒,酒须十分滟。jú zī sān jìng huāng,jiǔ xū shí fēn yàn。
待读悠然句,乃无雍彻僭。dài dú yōu rán jù,nǎi wú yōng chè jiàn。
但论广文诗,疟愈不须砭。dàn lùn guǎng wén shī,nüè yù bù xū biān。