古诗词

林希逸

书怀二首

林希逸

人间逆境似难堪,涉历崎㠊我熟谙。rén jiān nì jìng shì nán kān,shè lì qí qū wǒ shú ān。
早已知非如伯玉,误令入闹为图南。zǎo yǐ zhī fēi rú bó yù,wù lìng rù nào wèi tú nán。
二娘子酒何妨醉,小厮儿禅只默参。èr niáng zi jiǔ hé fáng zuì,xiǎo sī ér chán zhǐ mò cān。
试问先生缘底乐,坐观寒月照秋潭。shì wèn xiān shēng yuán dǐ lè,zuò guān hán yuè zhào qiū tán。

世味

林希逸

世味更尝百念轻,眼前何辱又何荣。shì wèi gèng cháng bǎi niàn qīng,yǎn qián hé rǔ yòu hé róng。
宁教鬼解揶揄汝,不许人能驾驭卿。níng jiào guǐ jiě yé yú rǔ,bù xǔ rén néng jià yù qīng。
跃马卧龙皆梦事,焚香弄镜了馀生。yuè mǎ wò lóng jiē mèng shì,fén xiāng nòng jìng le yú shēng。
春残雨水差沾足,却愿从今米价平。chūn cán yǔ shuǐ chà zhān zú,què yuàn cóng jīn mǐ jià píng。

身外

林希逸

身外荣枯时与命,眼前好恶古犹今。shēn wài róng kū shí yǔ mìng,yǎn qián hǎo è gǔ yóu jīn。
不须指拟文章力,且要消除人我心。bù xū zhǐ nǐ wén zhāng lì,qiě yào xiāo chú rén wǒ xīn。
贫甚可无餐玉法,闲多好和玩珠吟。pín shén kě wú cān yù fǎ,xián duō hǎo hé wán zhū yín。
春残任待花饶笑,竹几蒲团味自深。chūn cán rèn dài huā ráo xiào,zhú jǐ pú tuán wèi zì shēn。

自警

林希逸

静退虽知趣味殊,终然习气未全除。jìng tuì suī zhī qù wèi shū,zhōng rán xí qì wèi quán chú。
有无对境宜俱遣,梦觉何时解一如。yǒu wú duì jìng yí jù qiǎn,mèng jué hé shí jiě yī rú。
得力要须生处熟,用工最怕密中疏。dé lì yào xū shēng chù shú,yòng gōng zuì pà mì zhōng shū。
莫教草草匆匆去,却恐从前枉读书。mò jiào cǎo cǎo cōng cōng qù,què kǒng cóng qián wǎng dú shū。

晨兴和前韵

林希逸

分剂元无欠与馀,化工最巧是乘除。fēn jì yuán wú qiàn yǔ yú,huà gōng zuì qiǎo shì chéng chú。
壮怀何必风云入,净念须看露电如。zhuàng huái hé bì fēng yún rù,jìng niàn xū kàn lù diàn rú。
玄在不妨雄拓落,诗成自笑甫狂疏。xuán zài bù fáng xióng tuò luò,shī chéng zì xiào fǔ kuáng shū。
新来一事尤堪讶,眼已眵昏学草书。xīn lái yī shì yóu kān yà,yǎn yǐ chī hūn xué cǎo shū。

甲寅十月十九日有感

林希逸

当年瑞节庆虹流,冷落如今阅几秋。dāng nián ruì jié qìng hóng liú,lěng luò rú jīn yuè jǐ qiū。
鼓腹遗民犹诧说,攀髯诸老更谁留。gǔ fù yí mín yóu chà shuō,pān rán zhū lǎo gèng shuí liú。
玉梅枝上春长在,金粟堆边云正愁。yù méi zhī shàng chūn zhǎng zài,jīn sù duī biān yún zhèng chóu。
追记鹄袍陪拜日,晓风黄伞望宸旒。zhuī jì gǔ páo péi bài rì,xiǎo fēng huáng sǎn wàng chén liú。

题泳近稿

林希逸

拿舟早已向三韩,莫放天风解引还。ná zhōu zǎo yǐ xiàng sān hán,mò fàng tiān fēng jiě yǐn hái。
九转黄芽先白雪,千年翠甗后红斑。jiǔ zhuǎn huáng yá xiān bái xuě,qiān nián cuì yǎn hòu hóng bān。
棋无尽算仙犹著,性要全空佛未闲。qí wú jǐn suàn xiān yóu zhù,xìng yào quán kōng fú wèi xián。
得路不须愁险绝,看他脚力尽时山。dé lù bù xū chóu xiǎn jué,kàn tā jiǎo lì jǐn shí shān。

梦寒斋

林希逸

故人千载隔幽明,昨夜踌躇过数更。gù rén qiān zài gé yōu míng,zuó yè chóu chú guò shù gèng。
握手不知为已死,掀髯犹更话无生。wò shǒu bù zhī wèi yǐ sǐ,xiān rán yóu gèng huà wú shēng。
海山兜率归何乡,漳浦咸阳寤自惊。hǎi shān dōu lǜ guī hé xiāng,zhāng pǔ xián yáng wù zì jīng。
拥被长吟天未晓,满檐落月泪如倾。yōng bèi zhǎng yín tiān wèi xiǎo,mǎn yán luò yuè lèi rú qīng。

艾轩先生

林希逸

为道难言不著书,但知日用是根株。wèi dào nán yán bù zhù shū,dàn zhī rì yòng shì gēn zhū。
当筵自昔倾龙象,嗣法何人识马驹。dāng yán zì xī qīng lóng xiàng,sì fǎ hé rén shí mǎ jū。
六学即今皆剿说,一齐孤立可长吁。liù xué jí jīn jiē jiǎo shuō,yī qí gū lì kě zhǎng xū。
犀斜南谷穷愁骨,仙境能谈旧事无。xī xié nán gǔ qióng chóu gǔ,xiān jìng néng tán jiù shì wú。

庄子口义成

林希逸

逍遥而下是全书,渔父诸篇却不如。xiāo yáo ér xià shì quán shū,yú fù zhū piān què bù rú。
意外形容辞独至,句中脉络字无虚。yì wài xíng róng cí dú zhì,jù zhōng mài luò zì wú xū。
机锋颇似禅三昧,根极只求性一初。jī fēng pǒ shì chán sān mèi,gēn jí zhǐ qiú xìng yī chū。
千古濠梁同会面,子真知我我知鱼。qiān gǔ háo liáng tóng huì miàn,zi zhēn zhī wǒ wǒ zhī yú。

老子口义成

林希逸

见彻深微字字精,五千言在与谁明。jiàn chè shēn wēi zì zì jīng,wǔ qiān yán zài yǔ shuí míng。
事因借喻多成谤,经不分章况立名。shì yīn jiè yù duō chéng bàng,jīng bù fēn zhāng kuàng lì míng。
数十有三元是一,道虚无实始为盈。shù shí yǒu sān yuán shì yī,dào xū wú shí shǐ wèi yíng。
苏云近佛非知老,老说长生佛不生。sū yún jìn fú fēi zhī lǎo,lǎo shuō zhǎng shēng fú bù shēng。

列子口义成

林希逸

庄列源流本一宗,微言妙趣不妨同。zhuāng liè yuán liú běn yī zōng,wēi yán miào qù bù fáng tóng。
但知绝迹无行地,岂羡轻身可御风。dàn zhī jué jì wú xíng dì,qǐ xiàn qīng shēn kě yù fēng。
二义乖违刘绝识,八篇参校湛何功。èr yì guāi wéi liú jué shí,bā piān cān xiào zhàn hé gōng。
就中细细为分别,具眼应须许此翁。jiù zhōng xì xì wèi fēn bié,jù yǎn yīng xū xǔ cǐ wēng。

读关尹子

林希逸

青牛车后抱关翁,师已西游道却东。qīng niú chē hòu bào guān wēng,shī yǐ xī yóu dào què dōng。
著论九篇今独在,命名一字古无同。zhù lùn jiǔ piān jīn dú zài,mìng míng yī zì gǔ wú tóng。
不知身老传谁氏,可爱文奇似考工。bù zhī shēn lǎo chuán shuí shì,kě ài wén qí shì kǎo gōng。
博大真人庄所敬,寥寥千载想宗风。bó dà zhēn rén zhuāng suǒ jìng,liáo liáo qiān zài xiǎng zōng fēng。

题新稿

林希逸

少日无端苦学诗,倚楼面壁总成痴。shǎo rì wú duān kǔ xué shī,yǐ lóu miàn bì zǒng chéng chī。
断无子美惊人语,差似尧夫遣兴时。duàn wú zi měi jīng rén yǔ,chà shì yáo fū qiǎn xīng shí。
最上宗风埋没久,新来家数见闻知。zuì shàng zōng fēng mái méi jiǔ,xīn lái jiā shù jiàn wén zhī。
吾生恐被师传误,自比灵云更不疑。wú shēng kǒng bèi shī chuán wù,zì bǐ líng yún gèng bù yí。

至学

林希逸

至学玄谈理最微,负门粗细有谁知。zhì xué xuán tán lǐ zuì wēi,fù mén cū xì yǒu shuí zhī。
蛇生弓影心颠倒,马龁萁声梦转移。shé shēng gōng yǐng xīn diān dào,mǎ hé qí shēng mèng zhuǎn yí。
须信风幡元不动,能如水镜却无疵。xū xìn fēng fān yuán bù dòng,néng rú shuǐ jìng què wú cī。
咸经四字分明训,截断憧憧未感时。xián jīng sì zì fēn míng xùn,jié duàn chōng chōng wèi gǎn shí。

和后村忆昔二首

林希逸

应世只愁一著差,少曾苦学鬓今华。yīng shì zhǐ chóu yī zhù chà,shǎo céng kǔ xué bìn jīn huá。
爱牛因见无伤也,喻马还非俱是耶。ài niú yīn jiàn wú shāng yě,yù mǎ hái fēi jù shì yé。
工苦从人夸腹稿,发明自我看心花。gōng kǔ cóng rén kuā fù gǎo,fā míng zì wǒ kàn xīn huā。
蝇头蜗角人间事,回首惊看似乱麻。yíng tóu wō jiǎo rén jiān shì,huí shǒu jīng kàn shì luàn má。

和后村忆昔二首

林希逸

白云深处卧元英,莫问卿君与我卿。bái yún shēn chù wò yuán yīng,mò wèn qīng jūn yǔ wǒ qīng。
说向老禅成寐语,误他壮士为虚名。shuō xiàng lǎo chán chéng mèi yǔ,wù tā zhuàng shì wèi xū míng。
镂脂须信文徒巧,隔膜只愁性未明。lòu zhī xū xìn wén tú qiǎo,gé mó zhǐ chóu xìng wèi míng。
空忍饥穷吟乐府,也疑太祝似心盲。kōng rěn jī qióng yín lè fǔ,yě yí tài zhù shì xīn máng。

和后村口占一首

林希逸

老去田翁多狎友,年来观主换新衔。lǎo qù tián wēng duō xiá yǒu,nián lái guān zhǔ huàn xīn xián。
缘溪竹杖时行散,面壁蒲团渐放参。yuán xī zhú zhàng shí xíng sàn,miàn bì pú tuán jiàn fàng cān。
休梦笔花寻砚滴,但看贝叶守灯龛。xiū mèng bǐ huā xún yàn dī,dàn kàn bèi yè shǒu dēng kān。
清朝越绋将修礼,留滞何妨似史谈。qīng cháo yuè fú jiāng xiū lǐ,liú zhì hé fáng shì shǐ tán。

和后村唐衣二首

林希逸

非晋非唐落魄袍,人生行乐不知他。fēi jìn fēi táng luò pò páo,rén shēng xíng lè bù zhī tā。
可曾痴说飞霞佩,那肯吟思叠雪罗。kě céng chī shuō fēi xiá pèi,nà kěn yín sī dié xuě luó。
带眼减多癯已甚,布毛吹尽意如何。dài yǎn jiǎn duō qú yǐ shén,bù máo chuī jǐn yì rú hé。
溪邻更有笭箵伴,时整蓑衣共缉莎。xī lín gèng yǒu líng xīng bàn,shí zhěng suō yī gòng jī shā。

和后村唐衣二首

林希逸

初服能寻恨已迟,便如野鹿脱拘维。chū fú néng xún hèn yǐ chí,biàn rú yě lù tuō jū wéi。
闲因解带迎风处,冻忆穿靴立雪时。xián yīn jiě dài yíng fēng chù,dòng yì chuān xuē lì xuě shí。
老守渔蓑随分乐,古多蝉冕叹机危。lǎo shǒu yú suō suí fēn lè,gǔ duō chán miǎn tàn jī wēi。
不知穷苦哦诗相,破帽从前略似谁。bù zhī qióng kǔ ó shī xiāng,pò mào cóng qián lüè shì shuí。