古诗词

范子奇

送程给事知越州

范子奇

宠命光辉出九重,夕郎捧诏未央宫。chǒng mìng guāng huī chū jiǔ zhòng,xī láng pěng zhào wèi yāng gōng。
辍从近侍优耆德,暂殿名邦抚浙东。chuò cóng jìn shì yōu qí dé,zàn diàn míng bāng fǔ zhè dōng。
道过故乡观昼绣,政成载路播仁风。dào guò gù xiāng guān zhòu xiù,zhèng chéng zài lù bō rén fēng。
岂惟越俗欣渐惠,即看延登起茂功。qǐ wéi yuè sú xīn jiàn huì,jí kàn yán dēng qǐ mào gōng。

承诸公酌别西郊分韵赋诗得戎字

范子奇

西戎未解严,置帅滥及蒙。xī róng wèi jiě yán,zhì shuài làn jí méng。
自揣非长才,尚使制羌戎。zì chuāi fēi zhǎng cái,shàng shǐ zhì qiāng róng。
仰赖庙堂算,庶几或成功。yǎng lài miào táng suàn,shù jǐ huò chéng gōng。
此行春已晚,柳丝华正红。cǐ xíng chūn yǐ wǎn,liǔ sī huá zhèng hóng。
联辔向名圃,四筵皆钜公。lián pèi xiàng míng pǔ,sì yán jiē jù gōng。
高韵薄虹霓,笑谈生清风。gāo yùn báo hóng ní,xiào tán shēng qīng fēng。
顾予实何似,有愧参其中。gù yǔ shí hé shì,yǒu kuì cān qí zhōng。
遽然千里别,不辞一樽空。jù rán qiān lǐ bié,bù cí yī zūn kōng。
浮云聚与散,临歧西复东。fú yún jù yǔ sàn,lín qí xī fù dōng。
无以报礼意,举目攀飞鸿。wú yǐ bào lǐ yì,jǔ mù pān fēi hóng。