古诗词

范宗尹

诗一首

范宗尹

晓出城东路,寻僧聊避喧。xiǎo chū chéng dōng lù,xún sēng liáo bì xuān。
宿云开岭岫,晚稻没川原。sù yún kāi lǐng xiù,wǎn dào méi chuān yuán。
村暗桑枝合,林红柿子繁。cūn àn sāng zhī hé,lín hóng shì zi fán。
日斜僮仆困,共喜到山门。rì xié tóng pū kùn,gòng xǐ dào shān mén。

诗一首

范宗尹

古寺山环合,崎岖路仅通。gǔ sì shān huán hé,qí qū lù jǐn tōng。
一庵寒闭户,群木夜号风。yī ān hán bì hù,qún mù yè hào fēng。
幽胜穷探尽,尘劳洗涤空。yōu shèng qióng tàn jǐn,chén láo xǐ dí kōng。
兹游恐不再,聊记小诗中。zī yóu kǒng bù zài,liáo jì xiǎo shī zhōng。

题石桥

范宗尹

古木森森白昼昏,瀑泉飞处两山分。gǔ mù sēn sēn bái zhòu hūn,pù quán fēi chù liǎng shān fēn。
石梁跨谷欣初睹,茗碗浮花信旧闻。shí liáng kuà gǔ xīn chū dǔ,míng wǎn fú huā xìn jiù wén。
行古向来悲一跌,洁身此去欲三薰。xíng gǔ xiàng lái bēi yī diē,jié shēn cǐ qù yù sān xūn。
至人傥有矜怜意,便与提携出世纷。zhì rén tǎng yǒu jīn lián yì,biàn yǔ tí xié chū shì fēn。

游大有空明洞

范宗尹

暂到山中礼法坛,空明云气逼面寒。zàn dào shān zhōng lǐ fǎ tán,kōng míng yún qì bī miàn hán。
当年孤鹤是何处,遥想天风坠羽翰。dāng nián gū hè shì hé chù,yáo xiǎng tiān fēng zhuì yǔ hàn。

诗一首

范宗尹

丈人古君子,清德肖冰玉。zhàng rén gǔ jūn zi,qīng dé xiào bīng yù。
仕宦三十载,一饱犹仰禄。shì huàn sān shí zài,yī bǎo yóu yǎng lù。
驱车向金阙,此行何太速。qū chē xiàng jīn quē,cǐ xíng hé tài sù。
家山岂不恋,陶令瓶无粟。jiā shān qǐ bù liàn,táo lìng píng wú sù。

题雁荡山

范宗尹

一径入幽谷,随山几萦盘。yī jìng rù yōu gǔ,suí shān jǐ yíng pán。
云树深蓊蔚,石溪响潺湲。yún shù shēn wěng wèi,shí xī xiǎng chán yuán。
我来春色晚,山花亦何繁。wǒ lái chūn sè wǎn,shān huā yì hé fán。
好鸟不知名,向人自关关。hǎo niǎo bù zhī míng,xiàng rén zì guān guān。
遗我发兴新,探讨忘疲艰。yí wǒ fā xīng xīn,tàn tǎo wàng pí jiān。
龙湫信奇绝,飞泉落云间。lóng jiǎo xìn qí jué,fēi quán luò yún jiān。
快泻万斛珠,溅沫霜雪寒。kuài xiè wàn hú zhū,jiàn mò shuāng xuě hán。
尊者所经行,草木不可芟。zūn zhě suǒ jīng xíng,cǎo mù bù kě shān。
敢将尘土足,濯此清泠湾。gǎn jiāng chén tǔ zú,zhuó cǐ qīng líng wān。
晚投野僧家,山作碧玉环。wǎn tóu yě sēng jiā,shān zuò bì yù huán。
高堂极虚明,可寄须臾闲。gāo táng jí xū míng,kě jì xū yú xián。
此行端为山,山穷我当还。cǐ xíng duān wèi shān,shān qióng wǒ dāng hái。
明朝驱车去,依然随尘寰。míng cháo qū chē qù,yī rán suí chén huán。
胜处未易忘,神游清夜阑。shèng chù wèi yì wàng,shén yóu qīng yè lán。