古诗词

范冲

石桥

范冲

石梁杰出望南州,登览从公破旅愁。shí liáng jié chū wàng nán zhōu,dēng lǎn cóng gōng pò lǚ chóu。
棋罢未应消一日,人归无奈已千秋。qí bà wèi yīng xiāo yī rì,rén guī wú nài yǐ qiān qiū。
尘缨自喜临流濯,车辖仍逢好事投。chén yīng zì xǐ lín liú zhuó,chē xiá réng féng hǎo shì tóu。
莫怪神仙近如许,当年此地绝深幽。mò guài shén xiān jìn rú xǔ,dāng nián cǐ dì jué shēn yōu。

石桥

范冲

秋风吹上景华天,醉梦醒来一洒然。qiū fēng chuī shàng jǐng huá tiān,zuì mèng xǐng lái yī sǎ rán。
万古林泉招我老,百年风雨复谁怜。wàn gǔ lín quán zhāo wǒ lǎo,bǎi nián fēng yǔ fù shuí lián。
顿除热恼初无病,剩买安闲不用钱。dùn chú rè nǎo chū wú bìng,shèng mǎi ān xián bù yòng qián。
寻得青霞是归处,漫修岩穴小乘禅。xún dé qīng xiá shì guī chù,màn xiū yán xué xiǎo chéng chán。

赠永平寺僧了空

范冲

几回飞锡入红尘,一任随缘自在身。jǐ huí fēi xī rù hóng chén,yī rèn suí yuán zì zài shēn。
琢句不妨明日用,援琴谁与听阳春。zuó jù bù fáng míng rì yòng,yuán qín shuí yǔ tīng yáng chūn。
扬眉瞬目如相委,捧腹狂歌即是真。yáng méi shùn mù rú xiāng wěi,pěng fù kuáng gē jí shì zhēn。
汤饼藜羹奉朝夕,自怜担板小乘人。tāng bǐng lí gēng fèng cháo xī,zì lián dān bǎn xiǎo chéng rén。

久阴初晴奉陪宫使枢密观梅

范冲

扫尽阴氛尽见春,荒山风物一时新。sǎo jǐn yīn fēn jǐn jiàn chūn,huāng shān fēng wù yī shí xīn。
谪仙自是和羹手,聊与梅花作主人。zhé xiān zì shì hé gēng shǒu,liáo yǔ méi huā zuò zhǔ rén。