古诗词

姜仲谦

赏心亭

姜仲谦

楼外青山刮眼明,轩窗当暑更风清。lóu wài qīng shān guā yǎn míng,xuān chuāng dāng shǔ gèng fēng qīng。
地分南北开天险,江泛东西几客程。dì fēn nán běi kāi tiān xiǎn,jiāng fàn dōng xī jǐ kè chéng。
四者难并同盏斝,一之已甚厌戈兵。sì zhě nán bìng tóng zhǎn jiǎ,yī zhī yǐ shén yàn gē bīng。
最怜夜夜秦淮月,相伴依然似友生。zuì lián yè yè qín huái yuè,xiāng bàn yī rán shì yǒu shēng。

己酉中秋任才仲陈去非会饮岳阳楼上酒半酣高谈大笑行草间出诚一时俊游也为赋之

姜仲谦

岳阳楼高几千尺,俯视洞庭方酒酣。yuè yáng lóu gāo jǐ qiān chǐ,fǔ shì dòng tíng fāng jiǔ hān。
万顷波光天上下,两山秋色月东南。wàn qǐng bō guāng tiān shàng xià,liǎng shān qiū sè yuè dōng nán。
兴来鸾鹄随行草,夜永鱼龙骇笑谈。xīng lái luán gǔ suí xíng cǎo,yè yǒng yú lóng hài xiào tán。
我欲烦公钓鳌手,尽移云水到松庵。wǒ yù fán gōng diào áo shǒu,jǐn yí yún shuǐ dào sōng ān。

思杜亭

姜仲谦

十里松阴古道场,一亭还复枕潇湘。shí lǐ sōng yīn gǔ dào chǎng,yī tíng hái fù zhěn xiāo xiāng。
诗翁至死忧唐室,野客于今吊耒阳。shī wēng zhì sǐ yōu táng shì,yě kè yú jīn diào lěi yáng。
窗户云生山雨集,岩溪花发晓风香。chuāng hù yún shēng shān yǔ jí,yán xī huā fā xiǎo fēng xiāng。
不唯临眺添惆怅,自是年来鬓已霜。bù wéi lín tiào tiān chóu chàng,zì shì nián lái bìn yǐ shuāng。

长芦寺

姜仲谦

长芦禅刹昔经过,十载重游素发多。zhǎng lú chán shā xī jīng guò,shí zài zhòng yóu sù fā duō。
南去宦情聊尔耳,西来师意竟如何。nán qù huàn qíng liáo ěr ěr,xī lái shī yì jìng rú hé。
千灯不绝开堂盛,一苇常存济世多。qiān dēng bù jué kāi táng shèng,yī wěi cháng cún jì shì duō。
我久途穷仗佛力,剩书内叶弭风波。wǒ jiǔ tú qióng zhàng fú lì,shèng shū nèi yè mǐ fēng bō。