古诗词

祖可

小重山

祖可

谁向江头遣恨浓。shuí xiàng jiāng tóu qiǎn hèn nóng。
碧波流不断,楚山重。bì bō liú bù duàn,chǔ shān zhòng。
柳烟和雨隔疏钟。liǔ yān hé yǔ gé shū zhōng。
黄昏后,罗幕更朦胧。huáng hūn hòu,luó mù gèng méng lóng。
桃李小园空。táo lǐ xiǎo yuán kōng。
阿谁犹笑语,拾残红。ā shuí yóu xiào yǔ,shí cán hóng。
珠帘卷尽落花风。zhū lián juǎn jǐn luò huā fēng。
人不见,春在绿芜中。rén bù jiàn,chūn zài lǜ wú zhōng。

菩萨蛮

祖可

西风簌簌低红叶。xī fēng sù sù dī hóng yè。
梧桐影里银河匝。wú tóng yǐng lǐ yín hé zā。
梦破画帘垂。mèng pò huà lián chuí。
月明乌鹊飞。yuè míng wū què fēi。
新愁知几许。xīn chóu zhī jǐ xǔ。
欲似丝千缕。yù shì sī qiān lǚ。
雁己不堪闻。yàn jǐ bù kān wén。
砧声何处村。zhēn shēng hé chù cūn。

菩萨蛮

祖可

谁能画取沙边雨。shuí néng huà qǔ shā biān yǔ。
和烟澹扫蒹葭渚。hé yān dàn sǎo jiān jiā zhǔ。
别岸却斜晖。bié àn què xié huī。
采莲人未归。cǎi lián rén wèi guī。
鸳鸯如解语。yuān yāng rú jiě yǔ。
对浴红衣去。duì yù hóng yī qù。
去了更回头。qù le gèng huí tóu。
教侬特地愁。jiào nóng tè dì chóu。