古诗词

晁端禀

清风亭

晁端禀

物外林泉静,闲中日月长。wù wài lín quán jìng,xián zhōng rì yuè zhǎng。
清风飒然至,可以傲羲皇。qīng fēng sà rán zhì,kě yǐ ào xī huáng。

无心亭

晁端禀

地与市朝远,云藏山水深。dì yǔ shì cháo yuǎn,yún cáng shān shuǐ shēn。
长令有心者,到此自无心。zhǎng lìng yǒu xīn zhě,dào cǐ zì wú xīn。

琅邪山

晁端禀

琅邪山色连云绿,烟树参差裹岩谷。láng xié shān sè lián yún lǜ,yān shù cān chà guǒ yán gǔ。
幽香烂熳四时花,翠影交加万竿竹。yōu xiāng làn màn sì shí huā,cuì yǐng jiāo jiā wàn gān zhú。

翠微亭

晁端禀

晓风吹落秋泉声,夜雨洗出秋山色。xiǎo fēng chuī luò qiū quán shēng,yè yǔ xǐ chū qiū shān sè。
上有楼台深翠微,可惜丹青图不得。shàng yǒu lóu tái shēn cuì wēi,kě xī dān qīng tú bù dé。

醉眠亭

晁端禀

吏部瓮闲眠,先生窗下卧。lì bù wèng xián mián,xiān shēng chuāng xià wò。
夜偷绿醑饮,昼喜清风过。yè tōu lǜ xǔ yǐn,zhòu xǐ qīng fēng guò。
人为清风快于酒,摆落烦襟洗尘垢。rén wèi qīng fēng kuài yú jiǔ,bǎi luò fán jīn xǐ chén gòu。
吾知醉寝胜闲睡,可以寄天真兮忘世累。wú zhī zuì qǐn shèng xián shuì,kě yǐ jì tiān zhēn xī wàng shì lèi。
沟渎超江汉,幕席视天地。gōu dú chāo jiāng hàn,mù xí shì tiān dì。
蝴蝶不知缘变化,黄粱未熟虚营利。hú dié bù zhī yuán biàn huà,huáng liáng wèi shú xū yíng lì。
从来闲处得闲乐,何者功成与名遂。cóng lái xián chù dé xián lè,hé zhě gōng chéng yǔ míng suì。
陇西夫子称世贤,世家自是酒中仙。lǒng xī fū zi chēng shì xián,shì jiā zì shì jiǔ zhōng xiān。
作亭占得松陵地,东坡名之为醉眠。zuò tíng zhàn dé sōng líng dì,dōng pō míng zhī wèi zuì mián。
醉复眠兮眠复醉,颐养邹轲浩然气。zuì fù mián xī mián fù zuì,yí yǎng zōu kē hào rán qì。
贤人为浊圣人清,昏昏梦寐都忘形。xián rén wèi zhuó shèng rén qīng,hūn hūn mèng mèi dōu wàng xíng。
花影满身犹未觉,竹风吹面不知醒。huā yǐng mǎn shēn yóu wèi jué,zhú fēng chuī miàn bù zhī xǐng。
忆昔乐天贪醉吟,吟哦未免劳其心。yì xī lè tiān tān zuì yín,yín ó wèi miǎn láo qí xīn。
不如醉睡了无事,其乐陶陶得趣深。bù rú zuì shuì le wú shì,qí lè táo táo dé qù shēn。
我身走尘埃,羁鞅殊未息。wǒ shēn zǒu chén āi,jī yāng shū wèi xī。
有所思兮在高轩,欲往从之路艰塞。yǒu suǒ sī xī zài gāo xuān,yù wǎng cóng zhī lù jiān sāi。
无缘一榻同醉眠,空秃千毫挥醉笔。wú yuán yī tà tóng zuì mián,kōng tū qiān háo huī zuì bǐ。