古诗词

徐元娘

绝命诗

徐元娘

毓秀含华十六龄,慈帏口授十三经。yù xiù hán huá shí liù líng,cí wéi kǒu shòu shí sān jīng。
奇文不欲撑天地,大节偏教揭日星。qí wén bù yù chēng tiān dì,dà jié piān jiào jiē rì xīng。
何姓移刘亡汉室,谁人复楚乞秦廷。hé xìng yí liú wáng hàn shì,shuí rén fù chǔ qǐ qín tíng。
愿从一死明忠孝,碧血应留万古青。yuàn cóng yī sǐ míng zhōng xiào,bì xuè yīng liú wàn gǔ qīng。

绝命诗

徐元娘

弱质原归玉女峰,家亡国破恨重重。ruò zhì yuán guī yù nǚ fēng,jiā wáng guó pò hèn zhòng zhòng。
椿萱已遂抒忠愿,昆弟先教殉难从。chūn xuān yǐ suì shū zhōng yuàn,kūn dì xiān jiào xùn nán cóng。
热血千年啼杜宇,寒泉三尺照芙蓉。rè xuè qiān nián tí dù yǔ,hán quán sān chǐ zhào fú róng。
堪怜宫院齐收北,忍听天朝长乐钟。kān lián gōng yuàn qí shōu běi,rěn tīng tiān cháo zhǎng lè zhōng。