古诗词

晁说之

暮江

晁说之

南潮胜韵此间无,醉本兰亭强学书。nán cháo shèng yùn cǐ jiān wú,zuì běn lán tíng qiáng xué shū。
人物本朝还可恨,谁传燕老暮江图。rén wù běn cháo hái kě hèn,shuí chuán yàn lǎo mù jiāng tú。

自和因思国史燕穆之传称其知明州革

晁说之

燕公未肯祖虚无,悍俗归仁举国书。yàn gōng wèi kěn zǔ xū wú,hàn sú guī rén jǔ guó shū。
莫道邦人都背德,壁间犹有海潮图。mò dào bāng rén dōu bèi dé,bì jiān yóu yǒu hǎi cháo tú。

欲谈

晁说之

欲谈无应莫吾容,悔不居身可否中。yù tán wú yīng mò wú róng,huǐ bù jū shēn kě fǒu zhōng。
尽日小斋何所乐,芭蕉宜雨竹宜风。jǐn rì xiǎo zhāi hé suǒ lè,bā jiāo yí yǔ zhú yí fēng。

王顺之得子寄二绝次韵报之

晁说之

宾客能谈少傅儿,海中仙果得生迟。bīn kè néng tán shǎo fù ér,hǎi zhōng xiān guǒ dé shēng chí。
自今一落人间后,即见新枝压旧枝。zì jīn yī luò rén jiān hòu,jí jiàn xīn zhī yā jiù zhī。

王顺之得子寄二绝次韵报之

晁说之

茂弘不用长年悲,淮水东流本与期。mào hóng bù yòng zhǎng nián bēi,huái shuǐ dōng liú běn yǔ qī。
一日名驹惊俗眼,奔云老骥敢言衰。yī rì míng jū jīng sú yǎn,bēn yún lǎo jì gǎn yán shuāi。

水仙

晁说之

水仙逾月驻芳馨,人物谁堪眼共青。shuǐ xiān yú yuè zhù fāng xīn,rén wù shuí kān yǎn gòng qīng。
白傅有诗皆入律,腥咸声里亦须听。bái fù yǒu shī jiē rù lǜ,xīng xián shēng lǐ yì xū tīng。

惜春

晁说之

待得莺来花已落,断难料理漫咿嚘。dài dé yīng lái huā yǐ luò,duàn nán liào lǐ màn yī yōu。
便如前哲亦非敌,八斗才当万斛愁。biàn rú qián zhé yì fēi dí,bā dòu cái dāng wàn hú chóu。

赠道光

晁说之

老僧讲罢结茅庐,忆昔鸣琴着意馀。lǎo sēng jiǎng bà jié máo lú,yì xī míng qín zhe yì yú。
一曲风前三百遍,十年不作作如初。yī qū fēng qián sān bǎi biàn,shí nián bù zuò zuò rú chū。

偶见张天贶奉议书策后题跋感旧作绝句

晁说之

轩轩众艺张天贶,翰墨悲凉二绝馀。xuān xuān zhòng yì zhāng tiān kuàng,hàn mò bēi liáng èr jué yú。
今日无人知姓字,史官他日若为书。jīn rì wú rén zhī xìng zì,shǐ guān tā rì ruò wèi shū。

春尽

晁说之

春尽天涯恨最长,啼莺不识紫游缰。chūn jǐn tiān yá hèn zuì zhǎng,tí yīng bù shí zǐ yóu jiāng。
空惊绿叶成尖发,何处残英伴落妆。kōng jīng lǜ yè chéng jiān fā,hé chù cán yīng bàn luò zhuāng。

春尽

晁说之

何曾有梦到瑶池,但见狂风落海陂。hé céng yǒu mèng dào yáo chí,dàn jiàn kuáng fēng luò hǎi bēi。
帘外飘英纷不识,谁人尚复忆辛夷。lián wài piāo yīng fēn bù shí,shuí rén shàng fù yì xīn yí。

恨同

晁说之

恨同枉渚频潮汐,情与游丝斗短长。hèn tóng wǎng zhǔ pín cháo xī,qíng yǔ yóu sī dòu duǎn zhǎng。
垂钓蛮童缘底泣,难将心事问何郎。chuí diào mán tóng yuán dǐ qì,nán jiāng xīn shì wèn hé láng。

还通叟年兄诗卷

晁说之

白头从事未抛诗,无奈才何复苦饥。bái tóu cóng shì wèi pāo shī,wú nài cái hé fù kǔ jī。
我易吟愁归乐土,因君肠断邺中诗。wǒ yì yín chóu guī lè tǔ,yīn jūn cháng duàn yè zhōng shī。

谢景修惠洞庭春色

晁说之

洞庭春色何年赋,越国王孙几种愁。dòng tíng chūn sè hé nián fù,yuè guó wáng sūn jǐ zhǒng chóu。
今日忽亲鹦鹉杓,当家馀韵落芳洲。jīn rì hū qīn yīng wǔ biāo,dāng jiā yú yùn luò fāng zhōu。

寄昭德兄弟

晁说之

莫言无合亦何伤,旅雁卑飞怯稻粱。mò yán wú hé yì hé shāng,lǚ yàn bēi fēi qiè dào liáng。
南亩荒芜嵩少远,却来楫口祭勾芒。nán mǔ huāng wú sōng shǎo yuǎn,què lái jí kǒu jì gōu máng。

寄昭德兄弟

晁说之

甬东羁旅情何托,江北苍芒恨不收。yǒng dōng jī lǚ qíng hé tuō,jiāng běi cāng máng hèn bù shōu。
静夜橹声来枕上,犹疑身在木兰舟。jìng yè lǔ shēng lái zhěn shàng,yóu yí shēn zài mù lán zhōu。

观明道先生桃花菊诗作

晁说之

叹息天工暂醉时,重阳物色艳阳姿。tàn xī tiān gōng zàn zuì shí,zhòng yáng wù sè yàn yáng zī。
便生春思兼秋绪,当日董生宜一窥。biàn shēng chūn sī jiān qiū xù,dāng rì dǒng shēng yí yī kuī。

叠前

晁说之

董生今日窥园圃,几许伤心涕泪垂。dǒng shēng jīn rì kuī yuán pǔ,jǐ xǔ shāng xīn tì lèi chuí。
金令不行呈木怪,无端灾异乐哀为。jīn lìng bù xíng chéng mù guài,wú duān zāi yì lè āi wèi。

赴鄜州京郑间途中作

晁说之

园林叶落丹丘远,坂路霜寒白发侵。yuán lín yè luò dān qiū yuǎn,bǎn lù shuāng hán bái fā qīn。
不是关西将家子,也无诗思著秦音。bù shì guān xī jiāng jiā zi,yě wú shī sī zhù qín yīn。

河中戏作绝句

晁说之

人物英雄异姓王,山河生气尚光芒。rén wù yīng xióng yì xìng wáng,shān hé shēng qì shàng guāng máng。
可怜只解夸佳丽,花落春空更断肠。kě lián zhǐ jiě kuā jiā lì,huā luò chūn kōng gèng duàn cháng。