古诗词

翁孟寅

烛影摇红

翁孟寅

楼倚春城,锁窗曾共巢春燕。lóu yǐ chūn chéng,suǒ chuāng céng gòng cháo chūn yàn。
人生好梦比春风,不似杨花健。rén shēng hǎo mèng bǐ chūn fēng,bù shì yáng huā jiàn。
旧事如天渐远。jiù shì rú tiān jiàn yuǎn。
奈情缘、素丝未断。nài qíng yuán sù sī wèi duàn。
镜尘埋恨,带粉栖香,曲屏寒浅。jìng chén mái hèn,dài fěn qī xiāng,qū píng hán qiǎn。
环佩空归,故园羞见桃花面。huán pèi kōng guī,gù yuán xiū jiàn táo huā miàn。
轻烟残照下阑干,独自疏帘卷。qīng yān cán zhào xià lán gàn,dú zì shū lián juǎn。
一信狂风又晚。yī xìn kuáng fēng yòu wǎn。
海棠花、随风满院。hǎi táng huā suí fēng mǎn yuàn。
乱鸦归后,杜宇啼时,一声声怨。luàn yā guī hòu,dù yǔ tí shí,yī shēng shēng yuàn。

阮郎归

翁孟寅

月高楼外柳花明。yuè gāo lóu wài liǔ huā míng。
单衣怯露零。dān yī qiè lù líng。
小桥灯影落残星。xiǎo qiáo dēng yǐng luò cán xīng。
寒烟蘸水萍。hán yān zhàn shuǐ píng。
歌袖窄,舞鬟轻。gē xiù zhǎi,wǔ huán qīng。
梨花梦满城。lí huā mèng mǎn chéng。
落红啼鸟两无情。luò hóng tí niǎo liǎng wú qíng。
春愁添晓酲。chūn chóu tiān xiǎo chéng。

摸鱼儿

翁孟寅

卷西风、方肥塞草,带钩何事东去。juǎn xī fēng fāng féi sāi cǎo,dài gōu hé shì dōng qù。
月明万里关河梦,吴楚几番风雨。yuè míng wàn lǐ guān hé mèng,wú chǔ jǐ fān fēng yǔ。
江上路。jiāng shàng lù。
二十载头颅,凋落今如许。èr shí zài tóu lú,diāo luò jīn rú xǔ。
凉生弄麈。liáng shēng nòng zhǔ。
叹江左夷吾,隆中诸葛,谈笑已尘土。tàn jiāng zuǒ yí wú,lóng zhōng zhū gé,tán xiào yǐ chén tǔ。
寒汀外,还见来时鸥鹭。hán tīng wài,hái jiàn lái shí ōu lù。
重来应是春暮。zhòng lái yīng shì chūn mù。
轻裘岘首陪登眺,马上落花飞絮。qīng qiú xiàn shǒu péi dēng tiào,mǎ shàng luò huā fēi xù。
拼醉舞。pīn zuì wǔ。
谁解道,断肠贺老江南句。shuí jiě dào,duàn cháng hè lǎo jiāng nán jù。
沙津少驻。shā jīn shǎo zhù。
举目送飞鸿,幅巾老子,楼上正凝伫。jǔ mù sòng fēi hóng,fú jīn lǎo zi,lóu shàng zhèng níng zhù。

齐天乐·其一

翁孟寅

幽香不受春料理,青青尚馀秋鬓。yōu xiāng bù shòu chūn liào lǐ,qīng qīng shàng yú qiū bìn。
涧曲岩隈,烟梳露浴,甘与菰蒲共隐。jiàn qū yán wēi,yān shū lù yù,gān yǔ gū pú gòng yǐn。
芳标瘦迥。fāng biāo shòu jiǒng。
看缨结丁香,带萦晴荇。kàn yīng jié dīng xiāng,dài yíng qíng xìng。
恨水东流,楚江憔悴乱云暝。hèn shuǐ dōng liú,chǔ jiāng qiáo cuì luàn yún míng。
凄凉梦游故苑,纵妒花风暴,吹梦难醒。qī liáng mèng yóu gù yuàn,zòng dù huā fēng bào,chuī mèng nán xǐng。
艳李妖桃,纡青佩紫,争似广文官冷。yàn lǐ yāo táo,yū qīng pèi zǐ,zhēng shì guǎng wén guān lěng。
尘波万顷。chén bō wàn qǐng。
算谁是同心,自怜孤影。suàn shuí shì tóng xīn,zì lián gū yǐng。
收敛风流,素弦清夜永。shōu liǎn fēng liú,sù xián qīng yè yǒng。

齐天乐·其二元夕

翁孟寅

红香十里铜驼梦,如今旧游重省。hóng xiāng shí lǐ tóng tuó mèng,rú jīn jiù yóu zhòng shěng。
节序飘零,欢娱老大,慵立灯光蟾影。jié xù piāo líng,huān yú lǎo dà,yōng lì dēng guāng chán yǐng。
伤心对景。shāng xīn duì jǐng。
怕回首东风,雨晴难准。pà huí shǒu dōng fēng,yǔ qíng nán zhǔn。
曲巷幽坊,管弦一片笑声近。qū xiàng yōu fāng,guǎn xián yī piàn xiào shēng jìn。
飞棚浮动翠葆,看金钗半溜,春妒红粉。fēi péng fú dòng cuì bǎo,kàn jīn chāi bàn liū,chūn dù hóng fěn。
凤辇鳌山,云收雾敛,迤逦铜壶漏迥。fèng niǎn áo shān,yún shōu wù liǎn,yí lǐ tóng hú lòu jiǒng。
霜风渐紧。shuāng fēng jiàn jǐn。
展一幅青绡,净悬孤镜。zhǎn yī fú qīng xiāo,jìng xuán gū jìng。
带醉扶归,晓酲春梦稳。dài zuì fú guī,xiǎo chéng chūn mèng wěn。

夜泊

翁孟寅

夜泊寒沙际,江风起旧愁。yè pō hán shā jì,jiāng fēng qǐ jiù chóu。
离情惟怕晚,归梦又逢秋。lí qíng wéi pà wǎn,guī mèng yòu féng qiū。

琼花

翁孟寅

春云一片辞天隙,千年万年不收拾。chūn yún yī piàn cí tiān xì,qiān nián wàn nián bù shōu shí。
化作灵花沧海头,犹对春风怨红日。huà zuò líng huā cāng hǎi tóu,yóu duì chūn fēng yuàn hóng rì。
一从污世尘,几度□□腥。yī cóng wū shì chén,jǐ dù xīng。
琼琼抱寸心,乱离常独醒。qióng qióng bào cùn xīn,luàn lí cháng dú xǐng。
我疑太白散馀烈,飞入花心白如雪。wǒ yí tài bái sàn yú liè,fēi rù huā xīn bái rú xuě。
西北劲气磨不尽,孤根屡枯还再结。xī běi jìn qì mó bù jǐn,gū gēn lǚ kū hái zài jié。
地祇一笑万蕊香,玄鹤不来空断肠。dì qí yī xiào wàn ruǐ xiāng,xuán hè bù lái kōng duàn cháng。
阴云上天白日暗,何时来看春风狂。yīn yún shàng tiān bái rì àn,hé shí lái kàn chūn fēng kuáng。