古诗词

袁正

?山晓云歌

袁正

大坤湿气蒸嵷巃,油然勃然连苍穹。dà kūn shī qì zhēng sǒng lóng,yóu rán bó rán lián cāng qióng。
曙窗注望东?峰,须臾不见青芙蓉。shǔ chuāng zhù wàng dōng ǒu fēng,xū yú bù jiàn qīng fú róng。
初疑博山喷出紫烟缕,又疑蜃精海底推起龙王宫。chū yí bó shān pēn chū zǐ yān lǚ,yòu yí shèn jīng hǎi dǐ tuī qǐ lóng wáng gōng。
东西模糊总一色,上下变幻知几重。dōng xī mó hú zǒng yī sè,shàng xià biàn huàn zhī jǐ zhòng。
既非芒砀山中隐刘季,又非阳台神女遥相通。jì fēi máng dàng shān zhōng yǐn liú jì,yòu fēi yáng tái shén nǚ yáo xiāng tōng。
养文玄豹隐丹壑,失巢老鹤迷青松。yǎng wén xuán bào yǐn dān hè,shī cháo lǎo hè mí qīng sōng。
忽见千株万株老枯桧,化作千丈万丈苍精龙。hū jiàn qiān zhū wàn zhū lǎo kū guì,huà zuò qiān zhàng wàn zhàng cāng jīng lóng。
断崖滴翠时洒洒,落花细雨春蒙蒙。duàn yá dī cuì shí sǎ sǎ,luò huā xì yǔ chūn méng méng。
金乌欲上海水赤,神光荡射生青红。jīn wū yù shàng hǎi shuǐ chì,shén guāng dàng shè shēng qīng hóng。
狂飙卷地忽吹散,依然绣出金屏风。kuáng biāo juǎn dì hū chuī sàn,yī rán xiù chū jīn píng fēng。
奇奇怪怪渺无际,且将浩兴收拾填心胸。qí qí guài guài miǎo wú jì,qiě jiāng hào xīng shōu shí tián xīn xiōng。