古诗词

陈从古

蝶恋花

陈从古

日借轻黄珠缀露。rì jiè qīng huáng zhū zhuì lù。
困倚东风,无限娇春处。kùn yǐ dōng fēng,wú xiàn jiāo chūn chù。
看尽夭红浑谩语。kàn jǐn yāo hóng hún mán yǔ。
淡妆偏称泥金缕。dàn zhuāng piān chēng ní jīn lǚ。
不共铅华争胜负。bù gòng qiān huá zhēng shèng fù。
殿后开时,故欲寻春去。diàn hòu kāi shí,gù yù xún chūn qù。
去似朝霞无定所。qù shì cháo xiá wú dìng suǒ。
那堪更着催花雨。nà kān gèng zhe cuī huā yǔ。

重过浯溪

陈从古

小憩?亭上,悠然倚一枝。xiǎo qì tíng shàng,yōu rán yǐ yī zhī。
云埋漫郎宅,水落鲁公碑。yún mái màn láng zhái,shuǐ luò lǔ gōng bēi。
兴废悲前古,登临记昔时。xīng fèi bēi qián gǔ,dēng lín jì xī shí。
重来头已白,忍看旧题诗。zhòng lái tóu yǐ bái,rěn kàn jiù tí shī。

绍兴辛巳秋过浯溪诵简斋诗因用其韵

陈从古

浯溪一股寒流碧,耸起双峰如削壁。wú xī yī gǔ hán liú bì,sǒng qǐ shuāng fēng rú xuē bì。
两公文墨照溪津,到今草木增颜色。liǎng gōng wén mò zhào xī jīn,dào jīn cǎo mù zēng yán sè。
想当忠愤欲吐时,尽把江山供笔力。xiǎng dāng zhōng fèn yù tǔ shí,jǐn bǎ jiāng shān gōng bǐ lì。
我来吊古不胜情,岂但登临爱泉石。wǒ lái diào gǔ bù shèng qíng,qǐ dàn dēng lín ài quán shí。
渔阳旧事忍再论,仅赖令公安反侧。yú yáng jiù shì rěn zài lùn,jǐn lài lìng gōng ān fǎn cè。
书生百感夜不眠,起读新诗转悽恻。shū shēng bǎi gǎn yè bù mián,qǐ dú xīn shī zhuǎn qī cè。