古诗词

陈文蔚

和傅岩叟病中见寄

陈文蔚

平时安乐病中知,多少人间未发机。píng shí ān lè bìng zhōng zhī,duō shǎo rén jiān wèi fā jī。
若把此身常似病,分明四十九年非。ruò bǎ cǐ shēn cháng shì bìng,fēn míng sì shí jiǔ nián fēi。

雪中约嘉言叔

陈文蔚

没晓园林玉万株,最宜梅竹与茅庐。méi xiǎo yuán lín yù wàn zhū,zuì yí méi zhú yǔ máo lú。
高人想见诗肩耸,乘兴还能访戴无。gāo rén xiǎng jiàn shī jiān sǒng,chéng xīng hái néng fǎng dài wú。

送傅君玉赴廷对

陈文蔚

自叹忠肠皎日星,致身无地老岩坰。zì tàn zhōng cháng jiǎo rì xīng,zhì shēn wú dì lǎo yán jiōng。
君今有策奏天子,要使谗邪缩项听。jūn jīn yǒu cè zòu tiān zi,yào shǐ chán xié suō xiàng tīng。

读书傅氏揖桂林外一山恍如徐子融书阁所见书阁见山之阴揖桂见山之阳戏成一绝呈子融

陈文蔚

自昔桂阳名此山,登楼恍若见林端。zì xī guì yáng míng cǐ shān,dēng lóu huǎng ruò jiàn lín duān。
山中固有诛茅地,却许吾人背面看。shān zhōng gù yǒu zhū máo dì,què xǔ wú rén bèi miàn kàn。

子融和答三首再用韵赋一绝以谢

陈文蔚

登楼触目皆诗料,难写风烟尽笔端。dēng lóu chù mù jiē shī liào,nán xiě fēng yān jǐn bǐ duān。
不但绿阴晴后好,亦便山色雨中看。bù dàn lǜ yīn qíng hòu hǎo,yì biàn shān sè yǔ zhōng kàn。

傅材甫窗前白月桂开材甫索诗戏作

陈文蔚

天然容貌本施朱,喜异羞同世不趋。tiān rán róng mào běn shī zhū,xǐ yì xiū tóng shì bù qū。
化得丹砂成玉雪,也知人著半工夫。huà dé dān shā chéng yù xuě,yě zhī rén zhù bàn gōng fū。

傅材甫窗前白月桂开材甫索诗戏作

陈文蔚

冰姿冷淡不求知,却有同心为赋诗。bīng zī lěng dàn bù qiú zhī,què yǒu tóng xīn wèi fù shī。
更约东君同管领,一尊相对晚凉时。gèng yuē dōng jūn tóng guǎn lǐng,yī zūn xiāng duì wǎn liáng shí。

侍嘉言叔溪行和其韵

陈文蔚

山下江清水见沙,杖头沽醉酒旗家。shān xià jiāng qīng shuǐ jiàn shā,zhàng tóu gū zuì jiǔ qí jiā。
多情黄菊知人意,故放篱边三四花。duō qíng huáng jú zhī rén yì,gù fàng lí biān sān sì huā。

二月廿一日游藏胜有感

陈文蔚

柴门终日掩荒苔,记得年时把酒杯。chái mén zhōng rì yǎn huāng tái,jì dé nián shí bǎ jiǔ bēi。
幸有春风到桃李,一年一度看花来。xìng yǒu chūn fēng dào táo lǐ,yī nián yī dù kàn huā lái。

十二月廿三日举故事访黄冈梅

陈文蔚

岁披草棘访槎牙,为爱凌霜傲雪花。suì pī cǎo jí fǎng chá yá,wèi ài líng shuāng ào xuě huā。
不学春花娇女面,朱帘翠幕几重遮。bù xué chūn huā jiāo nǚ miàn,zhū lián cuì mù jǐ zhòng zhē。

三月八日晚步溪上二绝

陈文蔚

绿杨芳草两边洲,不碍晴川日夜流。lǜ yáng fāng cǎo liǎng biān zhōu,bù ài qíng chuān rì yè liú。
我到忘机每终日,为谁飞去怪沙鸥。wǒ dào wàng jī měi zhōng rì,wèi shuí fēi qù guài shā ōu。

三月八日晚步溪上二绝

陈文蔚

画笔难描蘋渚意,诗情难状柳堤风。huà bǐ nán miáo píng zhǔ yì,shī qíng nán zhuàng liǔ dī fēng。
若令妙处人皆会,甘把渔竿伴钓翁。ruò lìng miào chù rén jiē huì,gān bǎ yú gān bàn diào wēng。

天王寺佛塔灯隔林见之奇绝因成口占

陈文蔚

上元灯火九衢中,何似金莲下半空。shàng yuán dēng huǒ jiǔ qú zhōng,hé shì jīn lián xià bàn kōng。
要识隔林奇绝处,星毬带叶荔枝红。yào shí gé lín qí jué chù,xīng qiú dài yè lì zhī hóng。

行嵩岭将半下瞰山中一人家似不与世接者凝伫久之因成一绝

陈文蔚

几曲青山一亩宫,前村惟有小溪通。jǐ qū qīng shān yī mǔ gōng,qián cūn wéi yǒu xiǎo xī tōng。
鸡鸣鸟宿知昏旦,水碓无人自在舂。jī míng niǎo sù zhī hūn dàn,shuǐ duì wú rén zì zài chōng。

寄题张正国斗斋

陈文蔚

几人大厦室庐窘,之子数椽天地宽。jǐ rén dà shà shì lú jiǒng,zhī zi shù chuán tiān dì kuān。
醉里挥毫诗胆大,不悬金印老江干。zuì lǐ huī háo shī dǎn dà,bù xuán jīn yìn lǎo jiāng gàn。

寄题张正国斗斋

陈文蔚

蒲团竹几炷熏炉,剩读平生未见书。pú tuán zhú jǐ zhù xūn lú,shèng dú píng shēng wèi jiàn shū。
酌古量今会文夜,清风明月四窗虚。zhuó gǔ liàng jīn huì wén yè,qīng fēng míng yuè sì chuāng xū。

寄题张正国斗斋

陈文蔚

数年约我过温溪,好趁鸡黄秋黍炊。shù nián yuē wǒ guò wēn xī,hǎo chèn jī huáng qiū shǔ chuī。
添子江湖千顷意,劝于窗外作盆池。tiān zi jiāng hú qiān qǐng yì,quàn yú chuāng wài zuò pén chí。

视新买徐七坞田

陈文蔚

人说山田薄有收,不如平壤水交流。rén shuō shān tián báo yǒu shōu,bù rú píng rǎng shuǐ jiāo liú。
深耕早种将勤补,亦胜当初无寸畴。shēn gēng zǎo zhǒng jiāng qín bǔ,yì shèng dāng chū wú cùn chóu。

和周次公韵送郑恭叔归城南并简次公

陈文蔚

三十年前识雅容,蹉跎人事各成翁。sān shí nián qián shí yǎ róng,cuō tuó rén shì gè chéng wēng。
而今头白灯明里,有酒何妨一醉红。ér jīn tóu bái dēng míng lǐ,yǒu jiǔ hé fáng yī zuì hóng。

和周次公韵送郑恭叔归城南并简次公

陈文蔚

春山曾记别匆匆,多少传言诗句中。chūn shān céng jì bié cōng cōng,duō shǎo chuán yán shī jù zhōng。
远目不穷天万里,几随西日送征鸿。yuǎn mù bù qióng tiān wàn lǐ,jǐ suí xī rì sòng zhēng hóng。