古诗词

马之纯

石头城

马之纯

几年闻说石头城,初谓坚牢似削成。jǐ nián wén shuō shí tóu chéng,chū wèi jiān láo shì xuē chéng。
只是一拳如卓望,初非四面有楼棚。zhǐ shì yī quán rú zhuó wàng,chū fēi sì miàn yǒu lóu péng。
依山最好防车骑,举眼何防瞰贼营。yī shān zuì hǎo fáng chē qí,jǔ yǎn hé fáng kàn zéi yíng。
为问区区徒自守,何如席卷向宸京。wèi wèn qū qū tú zì shǒu,hé rú xí juǎn xiàng chén jīng。

幕府山

马之纯

当初一马过江来,幕府权宜向此开。dāng chū yī mǎ guò jiāng lái,mù fǔ quán yí xiàng cǐ kāi。
万里封疆吾旧物,一时宾客尔多才。wàn lǐ fēng jiāng wú jiù wù,yī shí bīn kè ěr duō cái。
建台此事虽堪羡,掩泣其人更可哀。jiàn tái cǐ shì suī kān xiàn,yǎn qì qí rén gèng kě āi。
相视不曾言及此,欲教天意此时回。xiāng shì bù céng yán jí cǐ,yù jiào tiān yì cǐ shí huí。

灵和殿前蜀柳

马之纯

此柳栽从蜀郡移,宫中诸柳不能垂。cǐ liǔ zāi cóng shǔ jùn yí,gōng zhōng zhū liǔ bù néng chuí。
只缘草木根灵异,非是乾坤雨露私。zhǐ yuán cǎo mù gēn líng yì,fēi shì qián kūn yǔ lù sī。
轻似行云清似水,软于吹絮细于丝。qīng shì xíng yún qīng shì shuǐ,ruǎn yú chuī xù xì yú sī。
风流可爱如何比,最是风生月上时。fēng liú kě ài rú hé bǐ,zuì shì fēng shēng yuè shàng shí。

天阙山

马之纯

不知象魏欲何为,布政颁条总在兹。bù zhī xiàng wèi yù hé wèi,bù zhèng bān tiáo zǒng zài zī。
凡有往来须仰视,庶几众庶可周知。fán yǒu wǎng lái xū yǎng shì,shù jǐ zhòng shù kě zhōu zhī。
后来江左当新造,好向城隅踵旧规。hòu lái jiāng zuǒ dāng xīn zào,hǎo xiàng chéng yú zhǒng jiù guī。
却指牛头作天阙,此言多少被人嗤。què zhǐ niú tóu zuò tiān quē,cǐ yán duō shǎo bèi rén chī。

清暑殿

马之纯

见说当持百尺梁,四围修竹翠云长。jiàn shuō dāng chí bǎi chǐ liáng,sì wéi xiū zhú cuì yún zhǎng。
正当盛暑都无热,不有薰风亦自凉。zhèng dāng shèng shǔ dōu wú rè,bù yǒu xūn fēng yì zì liáng。
那与人间同日月,直疑天上两阴阳。nà yǔ rén jiān tóng rì yuè,zhí yí tiān shàng liǎng yīn yáng。
有时更取龙皮浸,凛凛如飞六月霜。yǒu shí gèng qǔ lóng pí jìn,lǐn lǐn rú fēi liù yuè shuāng。

梅梁殿

马之纯

太极初时欠一梁,漂流偶见石城傍。tài jí chū shí qiàn yī liáng,piāo liú ǒu jiàn shí chéng bàng。
曾闻禹庙还如此,可见川祇欲效祥。céng wén yǔ miào hái rú cǐ,kě jiàn chuān qí yù xiào xiáng。
不但千年无朽蠹,能令满殿有芬香。bù dàn qiān nián wú xiǔ dù,néng lìng mǎn diàn yǒu fēn xiāng。
要将盛事传来世,画出梅花十丈长。yào jiāng shèng shì chuán lái shì,huà chū méi huā shí zhàng zhǎng。

潜鹤鼓

马之纯

板木为腔冒以皮,其中宁有鹤来栖。bǎn mù wèi qiāng mào yǐ pí,qí zhōng níng yǒu hè lái qī。
如何音响闻西洛,未必源流自会稽。rú hé yīn xiǎng wén xī luò,wèi bì yuán liú zì huì jī。
既被兵人都击破,却云禽鸟不鸣嘶。jì bèi bīng rén dōu jī pò,què yún qín niǎo bù míng sī。
分明伪妄无人辨,可笑诸人识见迷。fēn míng wěi wàng wú rén biàn,kě xiào zhū rén shí jiàn mí。

促妆钟

马之纯

禁鼓城头报五更,景阳楼上打钟声。jìn gǔ chéng tóu bào wǔ gèng,jǐng yáng lóu shàng dǎ zhōng shēng。
只疑仿佛天将晓,不省徘徊月尚明。zhǐ yí fǎng fú tiān jiāng xiǎo,bù shěng pái huái yuè shàng míng。
闪闪青灯星户缀,松松绿鬓雾窗横。shǎn shǎn qīng dēng xīng hù zhuì,sōng sōng lǜ bìn wù chuāng héng。
蜂黄蝶粉都描得,那有鸦儿画不成。fēng huáng dié fěn dōu miáo dé,nà yǒu yā ér huà bù chéng。

铜螭署

马之纯

洛阳当日铸铜螭,徒得形模怪且奇。luò yáng dāng rì zhù tóng chī,tú dé xíng mó guài qiě qí。
玉刺口中藏不见,虫居腹内出无时。yù cì kǒu zhōng cáng bù jiàn,chóng jū fù nèi chū wú shí。
移来建业尚如此,徙在江陵无复兹。yí lái jiàn yè shàng rú cǐ,xǐ zài jiāng líng wú fù zī。
此说流传真诞妄,便当不信不须疑。cǐ shuō liú chuán zhēn dàn wàng,biàn dāng bù xìn bù xū yí。

金城柳

马之纯

金城四面柳为营,此日征西路再经。jīn chéng sì miàn liǔ wèi yíng,cǐ rì zhēng xī lù zài jīng。
忆昔仅能高咫尺,如今端可拂青冥。yì xī jǐn néng gāo zhǐ chǐ,rú jīn duān kě fú qīng míng。
清眸渐隔花中雾,绿发俄悬镜里星。qīng móu jiàn gé huā zhōng wù,lǜ fā é xuán jìng lǐ xīng。
功业未成多少事,攀枝挽叶泪淋零。gōng yè wèi chéng duō shǎo shì,pān zhī wǎn yè lèi lín líng。

东山谢安

马之纯

人物江南第一流,居常不肯利名求。rén wù jiāng nán dì yī liú,jū cháng bù kěn lì míng qiú。
壮年甘向东山隐,暇日须将妓女游。zhuàng nián gān xiàng dōng shān yǐn,xiá rì xū jiāng jì nǚ yóu。
既与斯人尝共乐,固应有患即同忧。jì yǔ sī rén cháng gòng lè,gù yīng yǒu huàn jí tóng yōu。
后来一为苍生起,破敌成功祇坐筹。hòu lái yī wèi cāng shēng qǐ,pò dí chéng gōng qí zuò chóu。

披香殿

马之纯

绣栭藻井柏为梁,翡翠帘栊映璧珰。xiù ér zǎo jǐng bǎi wèi liáng,fěi cuì lián lóng yìng bì dāng。
宝篆烟云凝馥郁,华林锦绮竞纷芳。bǎo zhuàn yān yún níng fù yù,huá lín jǐn qǐ jìng fēn fāng。
荷花永昼湘江静,桂子西风陌路长。hé huā yǒng zhòu xiāng jiāng jìng,guì zi xī fēng mò lù zhǎng。
最是春衣裁已就,领巾飘动尽天香。zuì shì chūn yī cái yǐ jiù,lǐng jīn piāo dòng jǐn tiān xiāng。

古越城

马之纯

府城西北瓦棺东,尚有遗基在此中。fǔ chéng xī běi wǎ guān dōng,shàng yǒu yí jī zài cǐ zhōng。
旋折才方二里许,规模不得小邦同。xuán zhé cái fāng èr lǐ xǔ,guī mó bù dé xiǎo bāng tóng。
正当进取争彊霸,聊作屯营备敌冲。zhèng dāng jìn qǔ zhēng jiàng bà,liáo zuò tún yíng bèi dí chōng。
老范智谋曾不识,却云争似建康宫。lǎo fàn zhì móu céng bù shí,què yún zhēng shì jiàn kāng gōng。

西州城

马之纯

运渎居东西冶城,西州遗迹甚分明。yùn dú jū dōng xī yě chéng,xī zhōu yí jì shén fēn míng。
多言东晋才经始,或说孙吴已创成。duō yán dōng jìn cái jīng shǐ,huò shuō sūn wú yǐ chuàng chéng。
池苑春风罗绮市,楼台夜月管弦声。chí yuàn chūn fēng luó qǐ shì,lóu tái yè yuè guǎn xián shēng。
入门尽是嬉游地,惟有羊公不愿行。rù mén jǐn shì xī yóu dì,wéi yǒu yáng gōng bù yuàn xíng。

王导宅

马之纯

当时一马渡江来,幕府山头刈草莱。dāng shí yī mǎ dù jiāng lái,mù fǔ shān tóu yì cǎo lái。
四海纷披都似此,一时缔创亦艰哉。sì hǎi fēn pī dōu shì cǐ,yī shí dì chuàng yì jiān zāi。
朝纲治具提还挈,国本人心壅更培。cháo gāng zhì jù tí hái qiè,guó běn rén xīn yōng gèng péi。
辅佐中兴功第一,应须千尺上云台。fǔ zuǒ zhōng xīng gōng dì yī,yīng xū qiān chǐ shàng yún tái。

陆机宅

马之纯

只闻二陆住华亭,却有书堂在秣陵。zhǐ wén èr lù zhù huá tíng,què yǒu shū táng zài mò líng。
如此弟兄无比拟,翕然京洛有声称。rú cǐ dì xiōng wú bǐ nǐ,xī rán jīng luò yǒu shēng chēng。
辩亡著论真难及,受命专征若易能。biàn wáng zhù lùn zhēn nán jí,shòu mìng zhuān zhēng ruò yì néng。
十万河桥俱溃散,儒生虚语不堪凭。shí wàn hé qiáo jù kuì sàn,rú shēng xū yǔ bù kān píng。

沈约宅

马之纯

饱观明月双溪水,遍倚清风八咏楼。bǎo guān míng yuè shuāng xī shuǐ,biàn yǐ qīng fēng bā yǒng lóu。
但见遗踪留婺女,安知故宅在升州。dàn jiàn yí zōng liú wù nǚ,ān zhī gù zhái zài shēng zhōu。
文章至好虽堪羡,节行全亏亦可羞。wén zhāng zhì hǎo suī kān xiàn,jié xíng quán kuī yì kě xiū。
看得齐梁相禅际,只宜称隐不称侯。kàn dé qí liáng xiāng chán jì,zhǐ yí chēng yǐn bù chēng hóu。

江总宅

马之纯

青溪第宅斗鲜妍,最是江家宅可怜。qīng xī dì zhái dòu xiān yán,zuì shì jiāng jiā zhái kě lián。
路上行人争指处,桥边遗迹尚依然。lù shàng xíng rén zhēng zhǐ chù,qiáo biān yí jì shàng yī rán。
南冠辞住长安日,北客归来建邺年。nán guān cí zhù zhǎng ān rì,běi kè guī lái jiàn yè nián。
惜此屋庐还似旧,不知曾读黍离篇。xī cǐ wū lú hái shì jiù,bù zhī céng dú shǔ lí piān。

三山

马之纯

九华境上曾亲历,五老峰前亦屡过。jiǔ huá jìng shàng céng qīn lì,wǔ lǎo fēng qián yì lǚ guò。
不似三山殊媚好,何须千仞极嵯峨。bù shì sān shān shū mèi hǎo,hé xū qiān rèn jí cuó é。
翠围宛似屏间画,绿折全如水上波。cuì wéi wǎn shì píng jiān huà,lǜ zhé quán rú shuǐ shàng bō。
况与沧江苦相近,见来心眼定如何。kuàng yǔ cāng jiāng kǔ xiāng jìn,jiàn lái xīn yǎn dìng rú hé。

卞壸墓

马之纯

当时风俗尚清谈,笑道公心瓦石含。dāng shí fēng sú shàng qīng tán,xiào dào gōng xīn wǎ shí hán。
临难此曹皆处女,惟公一个是奇男。lín nán cǐ cáo jiē chù nǚ,wéi gōng yī gè shì qí nán。
一门忠孝真难得,六代衣冠孰与参。yī mén zhōng xiào zhēn nán dé,liù dài yī guān shú yǔ cān。
墓草没头人不见,令人惆怅极无堪。mù cǎo méi tóu rén bù jiàn,lìng rén chóu chàng jí wú kān。
711234