古诗词

陶谷

寄赠梦英大师

陶谷

是个碑文念得全,聪明灵性自天然。shì gè bēi wén niàn dé quán,cōng míng líng xìng zì tiān rán。
离吴别楚三千里,入洛游梁二十年。lí wú bié chǔ sān qiān lǐ,rù luò yóu liáng èr shí nián。
负艺已闻喧世界,高眠长见卧云烟。fù yì yǐ wén xuān shì jiè,gāo mián zhǎng jiàn wò yún yān。
相逢与我情何厚,问佛方知宿有缘。xiāng féng yǔ wǒ qíng hé hòu,wèn fú fāng zhī sù yǒu yuán。

题玉堂壁

陶谷

官职有来须与做,才能用处不忧无。guān zhí yǒu lái xū yǔ zuò,cái néng yòng chù bù yōu wú。
堪笑翰林陶学士,一生依样画葫芦。kān xiào hàn lín táo xué shì,yī shēng yī yàng huà hú lú。

石桥

陶谷

重重翠幛耸云端,玉殿金楼缥缈间。zhòng zhòng cuì zhàng sǒng yún duān,yù diàn jīn lóu piāo miǎo jiān。
圣境不容凡俗到,故将飞瀑隔尘寰。shèng jìng bù róng fán sú dào,gù jiāng fēi pù gé chén huán。