古诗词

张即之

自遣用鲁山老僧韵

张即之

心期万未一能偿,海角连宵梦帝乡。xīn qī wàn wèi yī néng cháng,hǎi jiǎo lián xiāo mèng dì xiāng。
白发易生时序短,青云难致道途长。bái fā yì shēng shí xù duǎn,qīng yún nán zhì dào tú zhǎng。
有方却病还吞药,无事消闲只点香。yǒu fāng què bìng hái tūn yào,wú shì xiāo xián zhǐ diǎn xiāng。
谁道官居寥落甚,许多风月满诗囊。shuí dào guān jū liáo luò shén,xǔ duō fēng yuè mǎn shī náng。

腊八日早漫成

张即之

簿书应接一身兼,减却新诗上笔尖。bù shū yīng jiē yī shēn jiān,jiǎn què xīn shī shàng bǐ jiān。
愧我世无分寸补,为农忧有岁时占。kuì wǒ shì wú fēn cùn bǔ,wèi nóng yōu yǒu suì shí zhàn。
客因年近思家切,人到心闲饮水甜。kè yīn nián jìn sī jiā qiè,rén dào xīn xián yǐn shuǐ tián。
昨夜一番乡屋梦,寒梅香处短筇拈。zuó yè yī fān xiāng wū mèng,hán méi xiāng chù duǎn qióng niān。

怀保叔寺镛公

张即之

华严阁上夜谈经,虎啸风生月正横。huá yán gé shàng yè tán jīng,hǔ xiào fēng shēng yuè zhèng héng。
茶笋家常原有分,簪缨世路本无情。chá sǔn jiā cháng yuán yǒu fēn,zān yīng shì lù běn wú qíng。
住闲石屋堪容膝,遇个诗翁便记名。zhù xián shí wū kān róng xī,yù gè shī wēng biàn jì míng。