古诗词

张森

仙华重午

张森

空山值端午,采蒲南涧滨。kōng shān zhí duān wǔ,cǎi pú nán jiàn bīn。
蒲生裹白石,涧水清粼粼。pú shēng guǒ bái shí,jiàn shuǐ qīng lín lín。
蟠根寸九节,服食能通真。pán gēn cùn jiǔ jié,fú shí néng tōng zhēn。
采之不盈掬,土洁含芳辛。cǎi zhī bù yíng jū,tǔ jié hán fāng xīn。
行行登绝境,有花如车轮。xíng xíng dēng jué jìng,yǒu huā rú chē lún。
奇哉世莫识,持扣山中人。qí zāi shì mò shí,chí kòu shān zhōng rén。
山人耳垂肩,羽佩青衣巾。shān rén ěr chuí jiān,yǔ pèi qīng yī jīn。
乘飙控玄鹤,泛景下苍岷。chéng biāo kòng xuán hè,fàn jǐng xià cāng mín。
我行意其仙,再拜询所因。wǒ xíng yì qí xiān,zài bài xún suǒ yīn。
仙人揽花笑,见尔还千春。xiān rén lǎn huā xiào,jiàn ěr hái qiān chūn。
语我勿复道,倏去无留尘。yǔ wǒ wù fù dào,shū qù wú liú chén。
归来有馀叹,三咽华池津。guī lái yǒu yú tàn,sān yàn huá chí jīn。