古诗词

章康

秋兴

章康

有客凋双鬓,吟秋费几诗。yǒu kè diāo shuāng bìn,yín qiū fèi jǐ shī。
天高鸟去疾,云薄雨来迟。tiān gāo niǎo qù jí,yún báo yǔ lái chí。
日落山川迥,风回草木悲。rì luò shān chuān jiǒng,fēng huí cǎo mù bēi。
追寻十年事,伫立独多时。zhuī xún shí nián shì,zhù lì dú duō shí。

迁居亲戚携酒见过

章康

老吾元住雪边崖,万事无堪两鬓华。lǎo wú yuán zhù xuě biān yá,wàn shì wú kān liǎng bìn huá。
顷岁西河方借宅,今年东野又般家。qǐng suì xī hé fāng jiè zhái,jīn nián dōng yě yòu bān jiā。
巷深政恐难邀客,地空何妨学种花。xiàng shēn zhèng kǒng nán yāo kè,dì kōng hé fáng xué zhǒng huā。
多谢所亲相暖热,新生涯即旧生涯。duō xiè suǒ qīn xiāng nuǎn rè,xīn shēng yá jí jiù shēng yá。

诗一首

章康

掩关作夏计,长日独清坐。yǎn guān zuò xià jì,zhǎng rì dú qīng zuò。
戎葵竞自花,安榴粲成朵。róng kuí jìng zì huā,ān liú càn chéng duǒ。
时芳讵容歇,幽赏无不可。shí fāng jù róng xiē,yōu shǎng wú bù kě。
微风忽吹来,谅亦深知我。wēi fēng hū chuī lái,liàng yì shēn zhī wǒ。

游龙山

章康

名山久相望,今日为著屐。míng shān jiǔ xiāng wàng,jīn rì wèi zhù jī。
到寺第一义,古松互蟠屈。dào sì dì yī yì,gǔ sōng hù pán qū。
一一龙蛇形,风雷气萧瑟。yī yī lóng shé xíng,fēng léi qì xiāo sè。
缨络桧两株,皆数百年物。yīng luò guì liǎng zhū,jiē shù bǎi nián wù。
灯耿青荧荧,像设暗金碧。dēng gěng qīng yíng yíng,xiàng shè àn jīn bì。
空廊极徘徊,老屋共崒兀。kōng láng jí pái huái,lǎo wū gòng zú wù。
僧房小盘礴,西原访泉石。sēng fáng xiǎo pán bó,xī yuán fǎng quán shí。
于其最幽绝,似可便筑室。yú qí zuì yōu jué,shì kě biàn zhù shì。
因而思古人,多有爱山癖。yīn ér sī gǔ rén,duō yǒu ài shān pǐ。
要之亦何为,一赏事已毕。yào zhī yì hé wèi,yī shǎng shì yǐ bì。
上方不及登,尚或俟他日。shàng fāng bù jí dēng,shàng huò qí tā rì。
无非会心处,妙同箭锋直。wú fēi huì xīn chù,miào tóng jiàn fēng zhí。
山灵谓何如,移文兹不必。shān líng wèi hé rú,yí wén zī bù bì。
作诗留山中,并可告来辙。zuò shī liú shān zhōng,bìng kě gào lái zhé。