古诗词

傅察

次韵杜无逸西园独坐九绝句

傅察

亭亭涧底松,干凌雪霜孤。tíng tíng jiàn dǐ sōng,gàn líng xuě shuāng gū。
既无鸾凤翔,鸟雀来喧呼。jì wú luán fèng xiáng,niǎo què lái xuān hū。

次韵杜无逸西园独坐九绝句

傅察

一世竞荣利,纷若空中花。yī shì jìng róng lì,fēn ruò kōng zhōng huā。
蚤作田园计,人生会有涯。zǎo zuò tián yuán jì,rén shēng huì yǒu yá。

次韵杜无逸西园独坐九绝句

傅察

身游阛阓间,心在孤云杪。shēn yóu huán huì jiān,xīn zài gū yún miǎo。
譬如登太山,颇觉天下小。pì rú dēng tài shān,pǒ jué tiān xià xiǎo。

次韵杜无逸西园独坐九绝句

傅察

外慕亦无已,反身良有馀。wài mù yì wú yǐ,fǎn shēn liáng yǒu yú。
乘流如可游,韫椟岂藏诸。chéng liú rú kě yóu,yùn dú qǐ cáng zhū。

次韵杜无逸西园独坐九绝句

傅察

圣德覆天下,欢然万物春。shèng dé fù tiān xià,huān rán wàn wù chūn。
北窗微笑傲,似是羲皇人。běi chuāng wēi xiào ào,shì shì xī huáng rén。

马上作

傅察

心逐轻波去,身随匹马归。xīn zhú qīng bō qù,shēn suí pǐ mǎ guī。
据鞍挥泪尽,回首一依依。jù ān huī lèi jǐn,huí shǒu yī yī yī。

梦觉

傅察

日永不可过,夜凉愁更多。rì yǒng bù kě guò,yè liáng chóu gèng duō。
蝉声嘶晚月,孤枕梦如何。chán shēng sī wǎn yuè,gū zhěn mèng rú hé。

思家

傅察

一别遽如许,归期可奈何。yī bié jù rú xǔ,guī qī kě nài hé。
无心恋明月,有泪寄流波。wú xīn liàn míng yuè,yǒu lèi jì liú bō。

杜无逸留别次韵三首其三

傅察

一官塞北似飘蓬,邂逅威严霁弱翁。yī guān sāi běi shì piāo péng,xiè hòu wēi yán jì ruò wēng。
它日若陪林下客,亦能把钓待秋风。tā rì ruò péi lín xià kè,yì néng bǎ diào dài qiū fēng。

无逸用前韵见谢复次韵三首其三

傅察

鹏飞初不碍蒿蓬,自拟归休慕仲翁。péng fēi chū bù ài hāo péng,zì nǐ guī xiū mù zhòng wēng。
况有仙姿标洞府,泠然御寇已乘风。kuàng yǒu xiān zī biāo dòng fǔ,líng rán yù kòu yǐ chéng fēng。

七月十一日夜凉风骤至即事书怀三绝句

傅察

凉飙此夕何佳哉,万里朱炎去不来。liáng biāo cǐ xī hé jiā zāi,wàn lǐ zhū yán qù bù lái。
吹入离人多少恨,却将魂梦到阳台。chuī rù lí rén duō shǎo hèn,què jiāng hún mèng dào yáng tái。

七月十一日夜凉风骤至即事书怀三绝句

傅察

萧萧初觉澹云轻,飒飒如闻转树声。xiāo xiāo chū jué dàn yún qīng,sà sà rú wén zhuǎn shù shēng。
收拾光辉浑在眼,应知骑省赋初成。shōu shí guāng huī hún zài yǎn,yīng zhī qí shěng fù chū chéng。

七月十一日夜凉风骤至即事书怀三绝句

傅察

窗外时闻一叶落,槐阴惊起几蝉鸣。chuāng wài shí wén yī yè luò,huái yīn jīng qǐ jǐ chán míng。
秋风定是多情物,解作离肠欲断声。qiū fēng dìng shì duō qíng wù,jiě zuò lí cháng yù duàn shēng。

七月十六夜对月

傅察

云卷天高鸟鹊飞,满庭槐影转风枝。yún juǎn tiān gāo niǎo què fēi,mǎn tíng huái yǐng zhuǎn fēng zhī。
可怜秋色谁分付,正是安仁作赋时。kě lián qiū sè shuí fēn fù,zhèng shì ān rén zuò fù shí。

牡丹三首

傅察

侍中宅畔千馀朵,兴庆池边四五枝。shì zhōng zhái pàn qiān yú duǒ,xīng qìng chí biān sì wǔ zhī。
何似城南王处士,满园无数斗新奇。hé shì chéng nán wáng chù shì,mǎn yuán wú shù dòu xīn qí。

牡丹三首

傅察

无奈狂风日日催,东君欲去复徘徊。wú nài kuáng fēng rì rì cuī,dōng jūn yù qù fù pái huái。
应缘众卉羞相并,故遣妖姿最后开。yīng yuán zhòng huì xiū xiāng bìng,gù qiǎn yāo zī zuì hòu kāi。

牡丹三首

傅察

半醉西施晕晓妆,天香一夜染衣裳。bàn zuì xī shī yūn xiǎo zhuāng,tiān xiāng yī yè rǎn yī shang。
踌蹰欲画无穷意,笔法何人继赵昌。chóu chú yù huà wú qióng yì,bǐ fǎ hé rén jì zhào chāng。

闻有游蔡氏园看牡丹诗戏作一绝呈季长

傅察

车骑雍容驻道傍,小园寻胜见花王。chē qí yōng róng zhù dào bàng,xiǎo yuán xún shèng jiàn huā wáng。
应知异日传佳句,处处人称黄四娘。yīng zhī yì rì chuán jiā jù,chù chù rén chēng huáng sì niáng。

海棠二首

傅察

恰恰清明昨夜过,海棠幽独占春多。qià qià qīng míng zuó yè guò,hǎi táng yōu dú zhàn chūn duō。
杜陵不是无心赋,才薄难工奈若何。dù líng bù shì wú xīn fù,cái báo nán gōng nài ruò hé。

海棠二首

傅察

欲识东君用意工,故将残叶衬轻红。yù shí dōng jūn yòng yì gōng,gù jiāng cán yè chèn qīng hóng。
可怜雨洗胭脂湿,只怕风吹翠幄空。kě lián yǔ xǐ yān zhī shī,zhǐ pà fēng chuī cuì wò kōng。
113123456