古诗词
诗词
作者
名句
古籍
搜索
程永奇
朝代:
三国(178)
五代十国(2281)
元(50916)
南北朝(491)
唐(38807)
宋(190430)
明(165497)
晋(181)
汉(362)
清(86334)
秦(7)
金(1111)
隋(1055)
闻考亭先师之讣时党禁方严
宋
:
程永奇
忽闻摧岱岳,吾党更何依。
hū wén cuī dài yuè,wú dǎng gèng hé yī。
敛枕看炊黍,登楼送落晖。
liǎn zhěn kàn chuī shǔ,dēng lóu sòng luò huī。
祥麟伤史笔,山鸟怪儒衣。
xiáng lín shāng shǐ bǐ,shān niǎo guài rú yī。
此道终难绝,他年有是非。
cǐ dào zhōng nán jué,tā nián yǒu shì fēi。
AI赏析
屯溪访故人
宋
:
程永奇
主人溪上宅,乌几屡曾凭。
zhǔ rén xī shàng zhái,wū jǐ lǚ céng píng。
山直西南向,田分上下层。
shān zhí xī nán xiàng,tián fēn shàng xià céng。
池鲜烹锦鲤,塘果致青菱。
chí xiān pēng jǐn lǐ,táng guǒ zhì qīng líng。
此去重阳近,遥岑共一登。
cǐ qù zhòng yáng jìn,yáo cén gòng yī dēng。
AI赏析
题耕隐卷
宋
:
程永奇
山下巢云梦亦清,陇头耕雨绿蓑轻。
shān xià cháo yún mèng yì qīng,lǒng tóu gēng yǔ lǜ suō qīng。
时人共指庞居士,为借农书一到城。
shí rén gòng zhǐ páng jū shì,wèi jiè nóng shū yī dào chéng。
AI赏析
与孙自修祝和甫读宛陵山谷诗
宋
:
程永奇
孙君出宛陵,梅诗独不喜。
sūn jūn chū wǎn líng,méi shī dú bù xǐ。
祝黄世通家,于此更訾毁。
zhù huáng shì tōng jiā,yú cǐ gèng zī huǐ。
暇日扣我门,相与求正始。
xiá rì kòu wǒ mén,xiāng yǔ qiú zhèng shǐ。
敢述过庭闻,用告二三子。
gǎn shù guò tíng wén,yòng gào èr sān zi。
节拍贵详缓,言语戒浮靡。
jié pāi guì xiáng huǎn,yán yǔ jiè fú mí。
无因内金盘,遂厌古罍洗。
wú yīn nèi jīn pán,suì yàn gǔ léi xǐ。
无惑变徵声,雅乐成逆耳。
wú huò biàn zhēng shēng,yǎ lè chéng nì ěr。
譬如学书人,牵率宗二米。
pì rú xué shū rén,qiān lǜ zōng èr mǐ。
一观繇羲帖,弃走却千里。
yī guān yáo xī tiē,qì zǒu què qiān lǐ。
九方相神骏,肯与骊黄齿。
jiǔ fāng xiāng shén jùn,kěn yǔ lí huáng chǐ。
纷纷稗官说,而昧洙泗理。
fēn fēn bài guān shuō,ér mèi zhū sì lǐ。
世事难具陈,岂必在文士。
shì shì nán jù chén,qǐ bì zài wén shì。
不鼓无成亏,吾欲师昭氏。
bù gǔ wú chéng kuī,wú yù shī zhāo shì。
AI赏析