古诗词

杨恬

三友堂

杨恬

此君高节贯春冬,山色泉声旦暮同。cǐ jūn gāo jié guàn chūn dōng,shān sè quán shēng dàn mù tóng。
对面便为三益友,终朝相伴一衰翁。duì miàn biàn wèi sān yì yǒu,zhōng cháo xiāng bàn yī shuāi wēng。
病嫌细字无心读,老厌闲花过眼空。bìng xián xì zì wú xīn dú,lǎo yàn xián huā guò yǎn kōng。
赖有堂中不言客,冷颜常共北窗风。lài yǒu táng zhōng bù yán kè,lěng yán cháng gòng běi chuāng fēng。

和顿公

杨恬

昔居山中谁见亲,青山对面同笑颦。xī jū shān zhōng shuí jiàn qīn,qīng shān duì miàn tóng xiào pín。
引泉养竹与为友,徜徉不觉冬复春。yǐn quán yǎng zhú yǔ wèi yǒu,cháng yáng bù jué dōng fù chūn。
三年相看不知厌,声音笑貌无久新。sān nián xiāng kàn bù zhī yàn,shēng yīn xiào mào wú jiǔ xīn。
虽非多闻与直谅,堂堂不愧琴张仁。suī fēi duō wén yǔ zhí liàng,táng táng bù kuì qín zhāng rén。
已将物我等一致,政自兀兀忘吾身。yǐ jiāng wù wǒ děng yī zhì,zhèng zì wù wù wàng wú shēn。
离群索居亦已久,昔如形影今参辰。lí qún suǒ jū yì yǐ jiǔ,xī rú xíng yǐng jīn cān chén。
强托鸣琴写风韵,欲凭妙笔摹精神。qiáng tuō míng qín xiě fēng yùn,yù píng miào bǐ mó jīng shén。
绣衣使者古君子,天球大训东序珍。xiù yī shǐ zhě gǔ jūn zi,tiān qiú dà xùn dōng xù zhēn。
胡为喻蜀久持节,登车揽辔劳拊循。hú wèi yù shǔ jiǔ chí jié,dēng chē lǎn pèi láo fǔ xún。
朅来堂上寓幽赏,不为豺虎埋双轮。qiè lái táng shàng yù yōu shǎng,bù wèi chái hǔ mái shuāng lún。
悠然独酌对三友,更邀风月为嘉宾。yōu rán dú zhuó duì sān yǒu,gèng yāo fēng yuè wèi jiā bīn。
谢胐忘形许入室,李白对影成三人。xiè fěi wàng xíng xǔ rù shì,lǐ bái duì yǐng chéng sān rén。
寄谢山中五贤者,德不孤立当有邻。jì xiè shān zhōng wǔ xián zhě,dé bù gū lì dāng yǒu lín。
寥寥千里十馀载,乃逢青眼屈复申。liáo liáo qiān lǐ shí yú zài,nǎi féng qīng yǎn qū fù shēn。
夷齐西周两饿叟,展禽东鲁一绌臣。yí qí xī zhōu liǎng è sǒu,zhǎn qín dōng lǔ yī chù chén。
引而高之自孔子,不尔埋没随埃尘。yǐn ér gāo zhī zì kǒng zi,bù ěr mái méi suí āi chén。
君不见黄梅岭上一拳石,意气已若骄峨岷。jūn bù jiàn huáng méi lǐng shàng yī quán shí,yì qì yǐ ruò jiāo é mín。