古诗词

黄庶

赋八月竹

黄庶

我养一轩竹,秋来成绿阴。wǒ yǎng yī xuān zhú,qiū lái chéng lǜ yīn。
万物有衰意,独怀霜雪心。wàn wù yǒu shuāi yì,dú huái shuāng xuě xīn。
西风嵇叔醉,明月白公吟。xī fēng jī shū zuì,míng yuè bái gōng yín。
回首看桃李,何尝费百金。huí shǒu kàn táo lǐ,hé cháng fèi bǎi jīn。

和刘卿材十咏耕者

黄庶

四海兵今息,耕夫未得知。sì hǎi bīng jīn xī,gēng fū wèi dé zhī。
黄粱不敢吃,碗尚半蒿藜。huáng liáng bù gǎn chī,wǎn shàng bàn hāo lí。

和刘卿材十咏耕者

黄庶

逐处随青草,生来不识愁。zhú chù suí qīng cǎo,shēng lái bù shí chóu。
旱田乾欲死,拍手也须讴。hàn tián qián yù sǐ,pāi shǒu yě xū ōu。

和刘卿材十咏耕者

黄庶

几树浓于茜,斜阳景最幽。jǐ shù nóng yú qiàn,xié yáng jǐng zuì yōu。
忽因风雨尽,全减十分秋。hū yīn fēng yǔ jǐn,quán jiǎn shí fēn qiū。

和刘卿材十咏耕者

黄庶

中国浮图盛,祈禳渐不过。zhōng guó fú tú shèng,qí ráng jiàn bù guò。
吾民非独困,山鬼恨尤多。wú mín fēi dú kùn,shān guǐ hèn yóu duō。

和刘卿材十咏耕者

黄庶

一堠居市廛,百堠居林莽。yī hòu jū shì chán,bǎi hòu jū lín mǎng。
土木若有情,山中亦惆怅。tǔ mù ruò yǒu qíng,shān zhōng yì chóu chàng。

和刘卿材十咏耕者

黄庶

忆在山中日,溪边把钓钩。yì zài shān zhōng rì,xī biān bǎ diào gōu。
相逢恐惊起,招手却回舟。xiāng féng kǒng jīng qǐ,zhāo shǒu què huí zhōu。

和刘卿材十咏耕者

黄庶

至音不可收,今人滞形器。zhì yīn bù kě shōu,jīn rén zhì xíng qì。
欲知古乐心,山中此声是。yù zhī gǔ lè xīn,shān zhōng cǐ shēng shì。

和刘卿材十咏耕者

黄庶

冲市柴鱼集,应山鸡犬号。chōng shì chái yú jí,yīng shān jī quǎn hào。
问知人苦乐,米价不多高。wèn zhī rén kǔ lè,mǐ jià bù duō gāo。

和刘卿材十咏耕者

黄庶

寂寞真龙去,雩坛血不干。jì mò zhēn lóng qù,yú tán xuè bù gàn。
世情多冷暖,对此鼻辛酸。shì qíng duō lěng nuǎn,duì cǐ bí xīn suān。

和刘卿材十咏耕者

黄庶

忆得别离日,乡桥柳脚斜。yì dé bié lí rì,xiāng qiáo liǔ jiǎo xié。
读君诗一转,全似到吾家。dú jūn shī yī zhuǎn,quán shì dào wú jiā。

筇竹杖

黄庶

琴鹤为友朋,出入常拂拭。qín hè wèi yǒu péng,chū rù cháng fú shì。
生来节便高,故有扶危力。shēng lái jié biàn gāo,gù yǒu fú wēi lì。

闻蛙

黄庶

佞舌儿女柔,异教蜩螗喧。nìng shé ér nǚ róu,yì jiào tiáo táng xuān。
岂能听蛙黾,静枕诗书眠。qǐ néng tīng wā mǐn,jìng zhěn shī shū mián。

渔家长安前诗

黄庶

插屋数竿网,穿篱几尺船。chā wū shù gān wǎng,chuān lí jǐ chǐ chuán。
水乡菱芡足,不著免租钱。shuǐ xiāng líng qiàn zú,bù zhù miǎn zū qián。

偶书

黄庶

此心为地把书耕,若问生涯指六经。cǐ xīn wèi dì bǎ shū gēng,ruò wèn shēng yá zhǐ liù jīng。
欲语世人真富贵,胸中珠玉又无形。yù yǔ shì rén zhēn fù guì,xiōng zhōng zhū yù yòu wú xíng。

灵竹

黄庶

绿阴清韵竹萧然,历历当年泣泪痕。lǜ yīn qīng yùn zhú xiāo rán,lì lì dāng nián qì lèi hén。
千古舜妃湘水底,必应憔悴有惭魂。qiān gǔ shùn fēi xiāng shuǐ dǐ,bì yīng qiáo cuì yǒu cán hún。

山水卧屏

黄庶

林泉生长厌应难,更写方屏几曲间。lín quán shēng zhǎng yàn yīng nán,gèng xiě fāng píng jǐ qū jiān。
仕宦东西苦无定,此心长似宿家山。shì huàn dōng xī kǔ wú dìng,cǐ xīn zhǎng shì sù jiā shān。

探春

黄庶

雪里犹能醉落梅,好营杯具待春来。xuě lǐ yóu néng zuì luò méi,hǎo yíng bēi jù dài chūn lái。
东风便试新刀尺,万叶千花一手裁。dōng fēng biàn shì xīn dāo chǐ,wàn yè qiān huā yī shǒu cái。

题东寺柱

黄庶

竹风松月牢于锁,关闭人心物外情。zhú fēng sōng yuè láo yú suǒ,guān bì rén xīn wù wài qíng。
燕雀闻经俱已惯,归来不怕读书声。yàn què wén jīng jù yǐ guàn,guī lái bù pà dú shū shēng。

题公美庭前芦

黄庶

长安只说谁花好,君把青芦砌下栽。zhǎng ān zhǐ shuō shuí huā hǎo,jūn bǎ qīng lú qì xià zāi。
鸣雁也知人好事,几时衔得入关来。míng yàn yě zhī rén hǎo shì,jǐ shí xián dé rù guān lái。
9012345