古诗词

杨友夔

吴孙王墓

杨友夔

阖闾城南荒之丘,昔谁葬者孙豫州。hé lǘ chéng nán huāng zhī qiū,xī shuí zàng zhě sūn yù zhōu。
久无过客为下马,时有牧童来放牛。jiǔ wú guò kè wèi xià mǎ,shí yǒu mù tóng lái fàng niú。
居然珍宝出光怪,识者夜见踪其由。jū rán zhēn bǎo chū guāng guài,shí zhě yè jiàn zōng qí yóu。
玉环金碗到城市,土花不蚀馀千秋。yù huán jīn wǎn dào chéng shì,tǔ huā bù shí yú qiān qiū。
州家廉问亟封守,贼曹掩骼穷奸偷。zhōu jiā lián wèn jí fēng shǒu,zéi cáo yǎn gé qióng jiān tōu。
已知其中有可欲,亦恐未免无穷忧。yǐ zhī qí zhōng yǒu kě yù,yì kǒng wèi miǎn wú qióng yōu。
当时义师奋四海,少日已无袁与刘。dāng shí yì shī fèn sì hǎi,shǎo rì yǐ wú yuán yǔ liú。
英雄异世凛如在,暴露无乃为神羞。yīng xióng yì shì lǐn rú zài,bào lù wú nǎi wèi shén xiū。
人生浮脆无可料,蝼蚁乌鸢从所求。rén shēng fú cuì wú kě liào,lóu yǐ wū yuān cóng suǒ qiú。
高陵劝尔一杯酒,自古南山能锢不。gāo líng quàn ěr yī bēi jiǔ,zì gǔ nán shān néng gù bù。

题三高祠

杨友夔

长桥度已尽,有亭枕江湄。zhǎng qiáo dù yǐ jǐn,yǒu tíng zhěn jiāng méi。
常时闭其门,为问居者谁。cháng shí bì qí mén,wèi wèn jū zhě shuí。
范蠡其明哲,功成学鸱夷。fàn lí qí míng zhé,gōng chéng xué chī yí。
烟波五湖上,风月一西施。yān bō wǔ hú shàng,fēng yuè yī xī shī。
张翰轻绂冕,归及鲈鱼时。zhāng hàn qīng fú miǎn,guī jí lú yú shí。
生前一杯足,何以身后为。shēng qián yī bēi zú,hé yǐ shēn hòu wèi。
鲁望栖甫里,有田常若饥。lǔ wàng qī fǔ lǐ,yǒu tián cháng ruò jī。
不应州县辟,郁此胸中奇。bù yīng zhōu xiàn pì,yù cǐ xiōng zhōng qí。
并为吴越人,名与日月垂。bìng wèi wú yuè rén,míng yǔ rì yuè chuí。
相去二千载,今乃同一祠。xiāng qù èr qiān zài,jīn nǎi tóng yī cí。
壁间面如生,凛然人在兹。bì jiān miàn rú shēng,lǐn rán rén zài zī。
我本江海客,一焉起遐思。wǒ běn jiāng hǎi kè,yī yān qǐ xiá sī。
死者不可作,来者讵可期。sǐ zhě bù kě zuò,lái zhě jù kě qī。
手持一钓竿,浩歌孰从之。shǒu chí yī diào gān,hào gē shú cóng zhī。

松江

杨友夔

落日满大江,孤舟犹独行。luò rì mǎn dà jiāng,gū zhōu yóu dú xíng。
蒹葭交相风,中有肃杀声。jiān jiā jiāo xiāng fēng,zhōng yǒu sù shā shēng。
适从城中来,始觉秋气清。shì cóng chéng zhōng lái,shǐ jué qiū qì qīng。
世路若迫隘,江湖自宽宏。shì lù ruò pò ài,jiāng hú zì kuān hóng。
平生独往志,久与白鸟盟。píng shēng dú wǎng zhì,jiǔ yǔ bái niǎo méng。
陈人多所阅,新事屡可惊。chén rén duō suǒ yuè,xīn shì lǚ kě jīng。
惟有江上峰,残年眼中青。wéi yǒu jiāng shàng fēng,cán nián yǎn zhōng qīng。