古诗词

黄文雷

往年因读岳王传尝为之赋今过东林睹其遗像感而申颂之

黄文雷

欲坏长城岂自由,江人重唱白符鸠。yù huài zhǎng chéng qǐ zì yóu,jiāng rén zhòng chàng bái fú jiū。
熏天富贵还须尽,从古忠良类若仇。xūn tiān fù guì hái xū jǐn,cóng gǔ zhōng liáng lèi ruò chóu。
狱吏但能书牍背,相公终欲割鸿沟。yù lì dàn néng shū dú bèi,xiāng gōng zhōng yù gē hóng gōu。
书生志念闲无用,长想朱云地下游。shū shēng zhì niàn xián wú yòng,zhǎng xiǎng zhū yún dì xià yóu。

近报

黄文雷

入春风雨恶情怀,谈柄谁资近报来。rù chūn fēng yǔ è qíng huái,tán bǐng shuí zī jìn bào lái。
比岁时闻通国信,新年又说建行台。bǐ suì shí wén tōng guó xìn,xīn nián yòu shuō jiàn xíng tái。
难言铁冶飞灰烬,易见铜驼出草莱。nán yán tiě yě fēi huī jìn,yì jiàn tóng tuó chū cǎo lái。
羌筦夜吹梅落尽,倚墙缭乱野花开。qiāng guǎn yè chuī méi luò jǐn,yǐ qiáng liáo luàn yě huā kāi。

近报

黄文雷

青青塞草始知春,又见平林枣颊赪。qīng qīng sāi cǎo shǐ zhī chūn,yòu jiàn píng lín zǎo jiá chēng。
蛇起天津流枉矢,鸟飞淮甸覆行尘。shé qǐ tiān jīn liú wǎng shǐ,niǎo fēi huái diān fù xíng chén。
漆城按堵宁辞荫,石马沾沟会有神。qī chéng àn dǔ níng cí yīn,shí mǎ zhān gōu huì yǒu shén。
千古睢阳无处觅,不知臧质是何人。qiān gǔ suī yáng wú chù mì,bù zhī zāng zhì shì hé rén。

玉壶即事

黄文雷

雨过条风着柳芽,淡黄浅绿嫩如花。yǔ guò tiáo fēng zhe liǔ yá,dàn huáng qiǎn lǜ nèn rú huā。
陂湖漾漾初侵路,蜂燕纷纷各理家。bēi hú yàng yàng chū qīn lù,fēng yàn fēn fēn gè lǐ jiā。
带郭园林仙苑近,送春船舫绣帘遮。dài guō yuán lín xiān yuàn jìn,sòng chūn chuán fǎng xiù lián zhē。
芸窗倦倚何山翠,暖霭轻笼日脚斜。yún chuāng juàn yǐ hé shān cuì,nuǎn ǎi qīng lóng rì jiǎo xié。

自广

黄文雷

今古纷纷孰控抟,太平方寸豁忧端。jīn gǔ fēn fēn shú kòng tuán,tài píng fāng cùn huō yōu duān。
后千年去人何似,外九州来天更宽。hòu qiān nián qù rén hé shì,wài jiǔ zhōu lái tiān gèng kuān。
风雨南山飞霹雳,江湖北斗挂阑干。fēng yǔ nán shān fēi pī lì,jiāng hú běi dòu guà lán gàn。
要知元命真消息,沧海神龙自屈蟠。yào zhī yuán mìng zhēn xiāo xī,cāng hǎi shén lóng zì qū pán。

登楼有感

黄文雷

顾陆风流几夕阳,桑畴麦陇自凄凉。gù lù fēng liú jǐ xī yáng,sāng chóu mài lǒng zì qī liáng。
山从地尽云垂海,水共天浮日射洋。shān cóng dì jǐn yún chuí hǎi,shuǐ gòng tiān fú rì shè yáng。
门卒何年隐吴市,啬夫当日爱桐乡。mén zú hé nián yǐn wú shì,sè fū dāng rì ài tóng xiāng。
蚁封未敢夸荣策,芳草无人且自芳。yǐ fēng wèi gǎn kuā róng cè,fāng cǎo wú rén qiě zì fāng。

金陵即事

黄文雷

东庵遗像宿尘埃,追想鸡声午梦回。dōng ān yí xiàng sù chén āi,zhuī xiǎng jī shēng wǔ mèng huí。
只与钟山增九鼎,当时何似早归来。zhǐ yǔ zhōng shān zēng jiǔ dǐng,dāng shí hé shì zǎo guī lái。

金陵即事

黄文雷

千年陈迹故难寻,向北山根识定林。qiān nián chén jì gù nán xún,xiàng běi shān gēn shí dìng lín。
丘壑独来差可意,断无人影古松阴。qiū hè dú lái chà kě yì,duàn wú rén yǐng gǔ sōng yīn。

金陵即事

黄文雷

唐晋诸人骨已磨,龙蟠虎踞自山河。táng jìn zhū rén gǔ yǐ mó,lóng pán hǔ jù zì shān hé。
可怜不共羊昙见,奈此秦淮落照何。kě lián bù gòng yáng tán jiàn,nài cǐ qín huái luò zhào hé。

金陵即事

黄文雷

王谢风流自一时,长干古巷记乌衣。wáng xiè fēng liú zì yī shí,zhǎng gàn gǔ xiàng jì wū yī。
寻常百姓几番换,那有当年燕子飞。xún cháng bǎi xìng jǐ fān huàn,nà yǒu dāng nián yàn zi fēi。

绝句

黄文雷

乳燕飞飞帘影迟,不晴不雨晚春时。rǔ yàn fēi fēi lián yǐng chí,bù qíng bù yǔ wǎn chūn shí。
开窗纵目消书困,风送杨花落砚池。kāi chuāng zòng mù xiāo shū kùn,fēng sòng yáng huā luò yàn chí。

绝句

黄文雷

琴剑平生叹薄游,云间春晚思如秋。qín jiàn píng shēng tàn báo yóu,yún jiān chūn wǎn sī rú qiū。
梦回月浸书窗冷,身在吴松江尽头。mèng huí yuè jìn shū chuāng lěng,shēn zài wú sōng jiāng jǐn tóu。

绝句

黄文雷

一室如窝且屈蟠,稍加糊幂得心宽。yī shì rú wō qiě qū pán,shāo jiā hú mì dé xīn kuān。
欲教禁足名安乐,只恐难支大暑寒。yù jiào jìn zú míng ān lè,zhǐ kǒng nán zhī dà shǔ hán。

绝句

黄文雷

莫怪人言济叔痴,东行西去又思归。mò guài rén yán jì shū chī,dōng xíng xī qù yòu sī guī。
儿童旧读从温故,一笑今朝到式微。ér tóng jiù dú cóng wēn gù,yī xiào jīn cháo dào shì wēi。

钱氏故园

黄文雷

几年闻此好名围,平地黔巫翠扫天。jǐ nián wén cǐ hǎo míng wéi,píng dì qián wū cuì sǎo tiān。
萧岸半摧林影暗,乱萤闲自点湖烟。xiāo àn bàn cuī lín yǐng àn,luàn yíng xián zì diǎn hú yān。

钱氏故园

黄文雷

中兴次辅巧玲珑,尚带承平艮岳风。zhōng xīng cì fǔ qiǎo líng lóng,shàng dài chéng píng gěn yuè fēng。
一朵庆云飞不去,游人眼冷夕阳中。yī duǒ qìng yún fēi bù qù,yóu rén yǎn lěng xī yáng zhōng。

读史感兴

黄文雷

人为五行精,二气相循环。rén wèi wǔ xíng jīng,èr qì xiāng xún huán。
阳明发天秀,隐约超龙蟠。yáng míng fā tiān xiù,yǐn yuē chāo lóng pán。
如何椒兰芳,苦厄萧艾繁。rú hé jiāo lán fāng,kǔ è xiāo ài fán。
良玉必火浴,利刃因崖刓。liáng yù bì huǒ yù,lì rèn yīn yá wán。
大钧虽无垠,岳降亦甚难。dà jūn suī wú yín,yuè jiàng yì shén nán。

读史感兴

黄文雷

空山有大木,琅玕叶敷腴。kōng shān yǒu dà mù,láng gān yè fū yú。
末至更摧落,岂复润朽株。mò zhì gèng cuī luò,qǐ fù rùn xiǔ zhū。
东西四百载,天明拱黄图。dōng xī sì bǎi zài,tiān míng gǒng huáng tú。
哀哀李杜死,诸贤亦沦胥。āi āi lǐ dù sǐ,zhū xián yì lún xū。
庸蜀反初燃,大厦终难扶。yōng shǔ fǎn chū rán,dà shà zhōng nán fú。
长怀追爽鸠,谁复来此居。zhǎng huái zhuī shuǎng jiū,shuí fù lái cǐ jū。

读史感兴

黄文雷

典午固薄德,南风扇群污。diǎn wǔ gù báo dé,nán fēng shàn qún wū。
痴儿各翻覆,血刃起相屠。chī ér gè fān fù,xuè rèn qǐ xiāng tú。
老羝作人语,海上生羊鱼。lǎo dī zuò rén yǔ,hǎi shàng shēng yáng yú。
山东二百州,白日栖群胡。shān dōng èr bǎi zhōu,bái rì qī qún hú。
更擅年代足,文皇受乾符。gèng shàn nián dài zú,wén huáng shòu qián fú。
泰少否则长,岂亦天意欤。tài shǎo fǒu zé zhǎng,qǐ yì tiān yì yú。

读史感兴

黄文雷

断鳌几何年,八极俨不动。duàn áo jǐ hé nián,bā jí yǎn bù dòng。
当是有枢纽,铁网络纤空。dāng shì yǒu shū niǔ,tiě wǎng luò xiān kōng。
偷儿睨斗柄,赤手掣天栋。tōu ér nì dòu bǐng,chì shǒu chè tiān dòng。
愁杀地上人,覆压万古痛。chóu shā dì shàng rén,fù yā wàn gǔ tòng。
书生见事浅,十算九不中。shū shēng jiàn shì qiǎn,shí suàn jiǔ bù zhōng。
岂徒书生罪,要与六籍共。qǐ tú shū shēng zuì,yào yǔ liù jí gòng。
611234