古诗词

龙山送客二首

杨万里

念念还乡未得还,偶因送客到龙山。niàn niàn hái xiāng wèi dé hái,ǒu yīn sòng kè dào lóng shān。
分明认得西归路,只是回车却入关。fēn míng rèn dé xī guī lù,zhǐ shì huí chē què rù guān。

龙山送客二首

杨万里

无奈乡愁只强忘,龙山唤起再思乡。wú nài xiāng chóu zhǐ qiáng wàng,lóng shān huàn qǐ zài sī xiāng。
故乡依旧千山外,却被龙山断杀肠。gù xiāng yī jiù qiān shān wài,què bèi lóng shān duàn shā cháng。

问春二首

杨万里

今岁春归不小心,合将消息报园林。jīn suì chūn guī bù xiǎo xīn,hé jiāng xiāo xī bào yuán lín。
苏公堤上千株柳,二月犹悭半缕金。sū gōng dī shàng qiān zhū liǔ,èr yuè yóu qiān bàn lǚ jīn。

问春二首

杨万里

元日春回不道迟,匆匆未遣万花知。yuán rì chūn huí bù dào chí,cōng cōng wèi qiǎn wàn huā zhī。
道山堂下红梅树,速借晴光染一枝。dào shān táng xià hóng méi shù,sù jiè qíng guāng rǎn yī zhī。

连日二相过史局不到省中后园杏花开尽

杨万里

史馆频催史笔迟,道山还解有忙时。shǐ guǎn pín cuī shǐ bǐ chí,dào shān hái jiě yǒu máng shí。
后园两日不曾到,开尽杏花人不知。hòu yuán liǎng rì bù céng dào,kāi jǐn xìng huā rén bù zhī。

省中新柳

杨万里

元日新春已早归,却缘春雪勒春迟。yuán rì xīn chūn yǐ zǎo guī,què yuán chūn xuě lēi chūn chí。
一年柳色今何似,政是犹黄未绿时。yī nián liǔ sè jīn hé shì,zhèng shì yóu huáng wèi lǜ shí。

读梁武帝事

杨万里

眼见台城作劫灰,一声荷荷可怜哉。yǎn jiàn tái chéng zuò jié huī,yī shēng hé hé kě lián zāi。
梵王岂是无甘露,不为君王致蜜来。fàn wáng qǐ shì wú gān lù,bù wèi jūn wáng zhì mì lái。

去瑞香病叶

杨万里

紫蕤落尽长青枝,政是添新换旧时。zǐ ruí luò jǐn zhǎng qīng zhī,zhèng shì tiān xīn huàn jiù shí。
辛苦为渠耘病叶,殷勤挽住是游丝。xīn kǔ wèi qú yún bìng yè,yīn qín wǎn zhù shì yóu sī。

和段季承左藏惠四绝句

杨万里

个个诗家各筑坛,一家横割一江山。gè gè shī jiā gè zhù tán,yī jiā héng gē yī jiāng shān。
只知轻薄唐将晚,更解攀翻晋以还。zhǐ zhī qīng báo táng jiāng wǎn,gèng jiě pān fān jìn yǐ hái。

和段季承左藏惠四绝句

杨万里

遮莫蟠胸书似山,更饶落笔语如泉。zhē mò pán xiōng shū shì shān,gèng ráo luò bǐ yǔ rú quán。
阴何绝倒无人怨,却怨渠侬秘不传。yīn hé jué dào wú rén yuàn,què yuàn qú nóng mì bù chuán。

和段季承左藏惠四绝句

杨万里

道是诗坛万丈高,端能办却一生劳。dào shì shī tán wàn zhàng gāo,duān néng bàn què yī shēng láo。
阿谁不识珠将玉,若个关渠风更骚。ā shuí bù shí zhū jiāng yù,ruò gè guān qú fēng gèng sāo。

和段季承左藏惠四绝句

杨万里

四诗赠我尽新奇,万象从君听指麾。sì shī zèng wǒ jǐn xīn qí,wàn xiàng cóng jūn tīng zhǐ huī。
流水落花春寂寞,小风淡日燕差池。liú shuǐ luò huā chūn jì mò,xiǎo fēng dàn rì yàn chà chí。

和张功父梅诗十绝句

杨万里

今岁柴车总未巾,孤山龙井不曾行。jīn suì chái chē zǒng wèi jīn,gū shān lóng jǐng bù céng xíng。
老无半点看花意,遮莫明朝雨及晴。lǎo wú bàn diǎn kàn huā yì,zhē mò míng cháo yǔ jí qíng。

和张功父梅诗十绝句

杨万里

道山堂后数株梅,为底偏于雨里开。dào shān táng hòu shù zhū méi,wèi dǐ piān yú yǔ lǐ kāi。
到得晴来无一朵,乱飞白雪点苍苔。dào dé qíng lái wú yī duǒ,luàn fēi bái xuě diǎn cāng tái。

和张功父梅诗十绝句

杨万里

不是春光不早回,却缘春雪勒疏梅。bù shì chūn guāng bù zǎo huí,què yuán chūn xuě lēi shū méi。
诗人纵有催花手,有雪堪推花只推。shī rén zòng yǒu cuī huā shǒu,yǒu xuě kān tuī huā zhǐ tuī。

和张功父梅诗十绝句

杨万里

淡淡梅花不要装,真珠楼阁水精乡。dàn dàn méi huā bù yào zhuāng,zhēn zhū lóu gé shuǐ jīng xiāng。
骚人词客犹愁冷,紫蝶黄蜂更敢忙。sāo rén cí kè yóu chóu lěng,zǐ dié huáng fēng gèng gǎn máng。

和张功父梅诗十绝句

杨万里

东皇岁岁驾苍龙,只许仙妃万玉从。dōng huáng suì suì jià cāng lóng,zhǐ xǔ xiān fēi wàn yù cóng。
天上冰霜清入骨,人间桃李若为容。tiān shàng bīng shuāng qīng rù gǔ,rén jiān táo lǐ ruò wèi róng。

和张功父梅诗十绝句

杨万里

约斋句子已清圜,更赋梅花分外妍。yuē zhāi jù zi yǐ qīng huán,gèng fù méi huā fēn wài yán。
不饮销金传玉手,却来啮雪耸诗肩。bù yǐn xiāo jīn chuán yù shǒu,què lái niè xuě sǒng shī jiān。

和张功父梅诗十绝句

杨万里

道是梅兄不解琴,南枝风雪自成音。dào shì méi xiōng bù jiě qín,nán zhī fēng xuě zì chéng yīn。
玉绳低后金盆落,独与此君谈此心。yù shéng dī hòu jīn pén luò,dú yǔ cǐ jūn tán cǐ xīn。

和张功父梅诗十绝句

杨万里

横斜影里惜花残,忘却人间一鼠肝。héng xié yǐng lǐ xī huā cán,wàng què rén jiān yī shǔ gān。
莫怨梅残看不足,请君明岁早来看。mò yuàn méi cán kàn bù zú,qǐng jūn míng suì zǎo lái kàn。