古诗词

谢丁端叔直阁惠永嘉髹研句容香鬲

杨万里

元珍先生茁云孙,雪竹有节豹有文。yuán zhēn xiān shēng zhuó yún sūn,xuě zhú yǒu jié bào yǒu wén。
染云作句本天巧,镂冰生花无手痕。rǎn yún zuò jù běn tiān qiǎo,lòu bīng shēng huā wú shǒu hén。
鹓鹭行边旧联翼,天禄阁中今独直。yuān lù xíng biān jiù lián yì,tiān lù gé zhōng jīn dú zhí。
半竿淮水将渠归,一笑荆溪岂人力。bàn gān huái shuǐ jiāng qú guī,yī xiào jīng xī qǐ rén lì。
赠我阿泓非姓陶,木家居士漆园曹。zèng wǒ ā hóng fēi xìng táo,mù jiā jū shì qī yuán cáo。
急呼陈玄导黑水,花晕千层吹海涛。jí hū chén xuán dǎo hēi shuǐ,huā yūn qiān céng chuī hǎi tāo。
句容铜山捣金屑,幻出羽渊三足鳖。jù róng tóng shān dǎo jīn xiè,huàn chū yǔ yuān sān zú biē。
两耳逾肩一腹皤,解吐黄云香刮骨。liǎng ěr yú jiān yī fù pó,jiě tǔ huáng yún xiāng guā gǔ。
双珍投赠感故人,秃翁有笔今无神。shuāng zhēn tóu zèng gǎn gù rén,tū wēng yǒu bǐ jīn wú shén。
杯水博诗元不直,酱瓿覆却那作嗔。bēi shuǐ bó shī yuán bù zhí,jiàng bù fù què nà zuò chēn。
阿泓处分蛛丝裹,延置铜君居上坐。ā hóng chù fēn zhū sī guǒ,yán zhì tóng jūn jū shàng zuò。
煮茶剥芡对炉薰,遮莫白驹隙中过。zhǔ chá bō qiàn duì lú xūn,zhē mò bái jū xì zhōng guò。

谢尤延之提举郎中自山间惠访长句

杨万里

淮南使者郎官星,瑞光夜烛荆溪清。huái nán shǐ zhě láng guān xīng,ruì guāng yè zhú jīng xī qīng。
平生庞公不入城,令我折却屐齿迎。píng shēng páng gōng bù rù chéng,lìng wǒ zhé què jī chǐ yíng。
交游云散别如雨,同舍诸郎半为土。jiāo yóu yún sàn bié rú yǔ,tóng shě zhū láng bàn wèi tǔ。
二老还将两鬓霜,三更重对孤灯语。èr lǎo hái jiāng liǎng bìn shuāng,sān gèng zhòng duì gū dēng yǔ。
向来南宫绫锦堆,南窗北窗桃李开。xiàng lái nán gōng líng jǐn duī,nán chuāng běi chuāng táo lǐ kāi。
先生诵诗舌起雷,一字不似人间来。xiān shēng sòng shī shé qǐ léi,yī zì bù shì rén jiān lái。
剡藤染出梅花赋,句似梅花花似句。shàn téng rǎn chū méi huā fù,jù shì méi huā huā shì jù。
几年金钥秘银钩,玉?不施恐飞去。jǐ nián jīn yào mì yín gōu,yù shi bù shī kǒng fēi qù。
秋风呼酒荷边亭,主人自醉客自醒。qiū fēng hū jiǔ hé biān tíng,zhǔ rén zì zuì kè zì xǐng。
侬能痛饮渠不饮,饮与不饮俱忘形。nóng néng tòng yǐn qú bù yǐn,yǐn yǔ bù yǐn jù wàng xíng。
鬓今如霜心如水,功名一念扶不起。bìn jīn rú shuāng xīn rú shuǐ,gōng míng yī niàn fú bù qǐ。
侬归螺山渠惠山,来岁相思二千里。nóng guī luó shān qú huì shān,lái suì xiāng sī èr qiān lǐ。

重九前五日再游翟园

杨万里

翟园不到才几日,寒梢冷叶秋萧瑟。dí yuán bù dào cái jǐ rì,hán shāo lěng yè qiū xiāo sè。
只有黄花数点明,上照青松下苍石。zhǐ yǒu huáng huā shù diǎn míng,shàng zhào qīng sōng xià cāng shí。
记得春头来此嬉,梅花太瘦杏花肥。jì dé chūn tóu lái cǐ xī,méi huā tài shòu xìng huā féi。
巷南巷北皆春色,恰似吾人年少时。xiàng nán xiàng běi jiē chūn sè,qià shì wú rén nián shǎo shí。
忽怪翟园如许老,园应笑我衰容早。hū guài dí yuán rú xǔ lǎo,yuán yīng xiào wǒ shuāi róng zǎo。
来岁春光更一来,我衰依旧园还少。lái suì chūn guāng gèng yī lái,wǒ shuāi yī jiù yuán hái shǎo。

醉吟

杨万里

古人亡,古人在,古人不在天应改。gǔ rén wáng,gǔ rén zài,gǔ rén bù zài tiān yīng gǎi。
不留三句五句诗,安得千人万人爱。bù liú sān jù wǔ jù shī,ān dé qiān rén wàn rén ài。
今人只笑古人痴,古人笑君君不知。jīn rén zhǐ xiào gǔ rén chī,gǔ rén xiào jūn jūn bù zhī。
朝来暮去能几许,叶落花开无尽时。cháo lái mù qù néng jǐ xǔ,yè luò huā kāi wú jǐn shí。
人生须要印如斗,不道金槌控渠口。rén shēng xū yào yìn rú dòu,bù dào jīn chuí kòng qú kǒu。
身前只解皱两眉,身后还能更杯酒。shēn qián zhǐ jiě zhòu liǎng méi,shēn hòu hái néng gèng bēi jiǔ。
李太白,阮嗣宗,当年谁不笑两翁。lǐ tài bái,ruǎn sì zōng,dāng nián shuí bù xiào liǎng wēng。
万古贤愚俱白骨,两翁天地一清风。wàn gǔ xián yú jù bái gǔ,liǎng wēng tiān dì yī qīng fēng。

多稼亭前黄菊

杨万里

危亭俯凉囿,落叶日夜深。wēi tíng fǔ liáng yòu,luò yè rì yè shēn。
佳菊独何为,开花得我心。jiā jú dú hé wèi,kāi huā dé wǒ xīn。
韵孤自无伴,香净暗满襟。yùn gū zì wú bàn,xiāng jìng àn mǎn jīn。
根器受正色,非缘学黄金。gēn qì shòu zhèng sè,fēi yuán xué huáng jīn。
独违春光早,而俟秋寒侵。dú wéi chūn guāng zǎo,ér qí qiū hán qīn。
岂不爱凋年,坐令淹寸阴。qǐ bù ài diāo nián,zuò lìng yān cùn yīn。
奈此清苦操,愧入妍华林。nài cǐ qīng kǔ cāo,kuì rù yán huá lín。
向来朱碧丛,亦复悴斯今。xiàng lái zhū bì cóng,yì fù cuì sī jīn。
清霜惨万象,幽芳耿森森。qīng shuāng cǎn wàn xiàng,yōu fāng gěng sēn sēn。
持以寿君子,聊尔慰孤斟。chí yǐ shòu jūn zi,liáo ěr wèi gū zhēn。

生酒歌

杨万里

生酒清于雪,煮酒赤如血,煮酒不如生酒烈。shēng jiǔ qīng yú xuě,zhǔ jiǔ chì rú xuè,zhǔ jiǔ bù rú shēng jiǔ liè。
煮酒只带烟火气,生酒不离泉石味。zhǔ jiǔ zhǐ dài yān huǒ qì,shēng jiǔ bù lí quán shí wèi。
石根泉眼新汲将,曲米酿出春风香。shí gēn quán yǎn xīn jí jiāng,qū mǐ niàng chū chūn fēng xiāng。
坐上猪红间熊白,瓮头鸭绿变鹅黄。zuò shàng zhū hóng jiān xióng bái,wèng tóu yā lǜ biàn é huáng。
先生一醉万事已,那知身在尘埃里。xiān shēng yī zuì wàn shì yǐ,nà zhī shēn zài chén āi lǐ。

夜雨

杨万里

幽人睡正熟,不知江雨来。yōu rén shuì zhèng shú,bù zhī jiāng yǔ lái。
惊风飒然起,声若山岳摧。jīng fēng sà rán qǐ,shēng ruò shān yuè cuī。
起坐不复寐,万感集老怀。qǐ zuò bù fù mèi,wàn gǎn jí lǎo huái。
忆年十四五,读书松下斋。yì nián shí sì wǔ,dú shū sōng xià zhāi。
寒夜耿难晓,孤吟悄无侪。hán yè gěng nán xiǎo,gū yín qiāo wú chái。
虫语一灯寂,鬼啼万山哀。chóng yǔ yī dēng jì,guǐ tí wàn shān āi。
雨声正如此,壮心滴不灰。yǔ shēng zhèng rú cǐ,zhuàng xīn dī bù huī。
即今逾知命,已先十年衰。jí jīn yú zhī mìng,yǐ xiān shí nián shuāi。
不知后此者,壮心肯更回。bù zhī hòu cǐ zhě,zhuàng xīn kěn gèng huí。
旧学日疏芜,书册久尘埃。jiù xué rì shū wú,shū cè jiǔ chén āi。
圣处与天似,而我老相催。shèng chù yǔ tiān shì,ér wǒ lǎo xiāng cuī。
坐念慨未已,东窗晨光开。zuò niàn kǎi wèi yǐ,dōng chuāng chén guāng kāi。

芭蕉雨

杨万里

芭蕉得雨便欣然,终夜作声清更妍。bā jiāo dé yǔ biàn xīn rán,zhōng yè zuò shēng qīng gèng yán。
细声巧学蝇触纸,大声锵若山落泉。xì shēng qiǎo xué yíng chù zhǐ,dà shēng qiāng ruò shān luò quán。
三点五点俱可听,万籁不生秋夕静。sān diǎn wǔ diǎn jù kě tīng,wàn lài bù shēng qiū xī jìng。
芭蕉自喜人自愁,不如西风收却雨即休。bā jiāo zì xǐ rén zì chóu,bù rú xī fēng shōu què yǔ jí xiū。

胡达孝水墨妙绝一世为余作枯松孙枝石间老柏谢以长句

杨万里

东斋归自浣花里,访我弄泉惠山趾。dōng zhāi guī zì huàn huā lǐ,fǎng wǒ nòng quán huì shān zhǐ。
随身万里只孤舟,一簪不曾著行李。suí shēn wàn lǐ zhǐ gū zhōu,yī zān bù céng zhù xíng lǐ。
忽拈远物出袖中,乃是孔明庙前古柏阆州松。hū niān yuǎn wù chū xiù zhōng,nǎi shì kǒng míng miào qián gǔ bǎi láng zhōu sōng。
径从平地便起立,上穿屋瓦到青穹。jìng cóng píng dì biàn qǐ lì,shàng chuān wū wǎ dào qīng qióng。
老蛟脱鳞乾见骨,厥孙碧丝作须发。lǎo jiāo tuō lín qián jiàn gǔ,jué sūn bì sī zuò xū fā。
石间霜皮二千尺,石似孤根根似石。shí jiān shuāng pí èr qiān chǐ,shí shì gū gēn gēn shì shí。
硬根瘦干未要论,叶间犹带汉唐春。yìng gēn shòu gàn wèi yào lùn,yè jiān yóu dài hàn táng chūn。
岁久亦无苔藓痕,只有雪山之雪玉垒云。suì jiǔ yì wú tái xiǎn hén,zhǐ yǒu xuě shān zhī xuě yù lěi yún。
却收松柏半天里,几上卷来一张纸。què shōu sōng bǎi bàn tiān lǐ,jǐ shàng juǎn lái yī zhāng zhǐ。

苦吟

杨万里

蚁无秋衣雁有裘,霜天谋食各自愁。yǐ wú qiū yī yàn yǒu qiú,shuāng tiān móu shí gè zì chóu。
雁声寒死叫不歇,蚁膝冻僵行复休。yàn shēng hán sǐ jiào bù xiē,yǐ xī dòng jiāng xíng fù xiū。
先生苦吟日色晚,老铃来催吃朝饭。xiān shēng kǔ yín rì sè wǎn,lǎo líng lái cuī chī cháo fàn。
小儿诵书呼不来,案头冷却黄齑面。xiǎo ér sòng shū hū bù lái,àn tóu lěng què huáng jī miàn。

毗陵郡斋追忆乡味

杨万里

坐无黄雀牛尾狸,荆溪日日思江西。zuò wú huáng què niú wěi lí,jīng xī rì rì sī jiāng xī。
若无鹅梨与海错,江西却恐思荆溪。ruò wú é lí yǔ hǎi cuò,jiāng xī què kǒng sī jīng xī。
旧居江西不自惜,到得荆溪却追忆。jiù jū jiāng xī bù zì xī,dào dé jīng xī què zhuī yì。
明年官满归江西,却忆荆溪难再得。míng nián guān mǎn guī jiāng xī,què yì jīng xī nán zài dé。
江珍海错各自奇,冬裘何曾羡夏絺。jiāng zhēn hǎi cuò gè zì qí,dōng qiú hé céng xiàn xià chī。
鹅梨黄雀无不可,荆溪江西不关我。é lí huáng què wú bù kě,jīng xī jiāng xī bù guān wǒ。

行圃

杨万里

饭罢来窥园,晴路忽流水。fàn bà lái kuī yuán,qíng lù hū liú shuǐ。
石子净无尘,一一湿如洗。shí zi jìng wú chén,yī yī shī rú xǐ。
夜来元无雨,霜消痕尚尔。yè lái yuán wú yǔ,shuāng xiāo hén shàng ěr。
稚子有素约,杖屦从我戏。zhì zi yǒu sù yuē,zhàng jù cóng wǒ xì。
老夫偶独先,稚子久不至。lǎo fū ǒu dú xiān,zhì zi jiǔ bù zhì。
初心一何乐,中路惨不喜。chū xīn yī hé lè,zhōng lù cǎn bù xǐ。
怅望行复歇,回顾亦三四。chàng wàng xíng fù xiē,huí gù yì sān sì。
行逢木蕖开,攀翻嗅霜蕊。xíng féng mù qú kāi,pān fān xiù shuāng ruǐ。

白发叹

杨万里

素丝久即黑,黑鬓久即丝。sù sī jiǔ jí hēi,hēi bìn jiǔ jí sī。
丝黑有浣法,鬓丝无染期。sī hēi yǒu huàn fǎ,bìn sī wú rǎn qī。
日月有底忙,昼夜驰向西。rì yuè yǒu dǐ máng,zhòu yè chí xiàng xī。
江汉与之反,却向东方驰。jiāng hàn yǔ zhī fǎn,què xiàng dōng fāng chí。
江汉西流日东落,鬓丝漆黑还如昨。jiāng hàn xī liú rì dōng luò,bìn sī qī hēi hái rú zuó。
夜长何不秉烛游,自是人生不行乐。yè zhǎng hé bù bǐng zhú yóu,zì shì rén shēng bù xíng lè。

送蔡定夫提举正字使广东

杨万里

国朝以来妙人物,近世独数乾道年。guó cháo yǐ lái miào rén wù,jìn shì dú shù qián dào nián。
后皇乃武再开辟,欲倾东海洗乾坤。hòu huáng nǎi wǔ zài kāi pì,yù qīng dōng hǎi xǐ qián kūn。
九渊探珠岩采璞,天地为纲罝群贤。jiǔ yuān tàn zhū yán cǎi pú,tiān dì wèi gāng jū qún xián。
玉堂金铉贮稷契,蓬山璧水俱崔班。yù táng jīn xuàn zhù jì qì,péng shān bì shuǐ jù cuī bān。
追还庆历元祐初,突过贞观开元前。zhuī hái qìng lì yuán yòu chū,tū guò zhēn guān kāi yuán qián。
麟台正字蔡夫子,乃祖元是四谏官。lín tái zhèng zì cài fū zi,nǎi zǔ yuán shì sì jiàn guān。
风流文采已碧梧,忠义慷慨仍青毡。fēng liú wén cǎi yǐ bì wú,zhōng yì kāng kǎi réng qīng zhān。
折槛旧痕故无恙,后皇是日动龙颜。zhé kǎn jiù hén gù wú yàng,hòu huáng shì rì dòng lóng yán。
严霜烈日照鹓鹭,一身似叶飘淮堧。yán shuāng liè rì zhào yuān lù,yī shēn shì yè piāo huái ruán。
柴门僵卧三腊雪,鱼釜仅续一线烟。chái mén jiāng wò sān là xuě,yú fǔ jǐn xù yī xiàn yān。
后皇九重念五岭,生愁雨露南方乾。hòu huáng jiǔ zhòng niàn wǔ lǐng,shēng chóu yǔ lù nán fāng qián。
诏谓正字当居中,肯为朕行绥百蛮。zhào wèi zhèng zì dāng jū zhōng,kěn wèi zhèn xíng suí bǎi mán。
梅花迎笑锦囊古,南斗退避文星寒。méi huā yíng xiào jǐn náng gǔ,nán dòu tuì bì wén xīng hán。
动摇山岳细事耳,约束海若收波澜。dòng yáo shān yuè xì shì ěr,yuē shù hǎi ruò shōu bō lán。
坐令百姓万里外,堕在二陕三辅间。zuò lìng bǎi xìng wàn lǐ wài,duò zài èr shǎn sān fǔ jiān。
槟榔红时芝泥紫,归来径著侍臣冠。bīn láng hóng shí zhī ní zǐ,guī lái jìng zhù shì chén guān。
我家江西更西处,白鹭洲对青原山。wǒ jiā jiāng xī gèng xī chù,bái lù zhōu duì qīng yuán shān。
公归肯访老翁否,酤酒满眼未必然,青刍白饭聊随缘。gōng guī kěn fǎng lǎo wēng fǒu,gū jiǔ mǎn yǎn wèi bì rán,qīng chú bái fàn liáo suí yuán。

斋房戏题

杨万里

长瓶举我充自代,短檠留人为莫逆。zhǎng píng jǔ wǒ chōng zì dài,duǎn qíng liú rén wèi mò nì。
醉乡无日不瓜时,书囿何朝无菜色。zuì xiāng wú rì bù guā shí,shū yòu hé cháo wú cài sè。
欲从举者便弹冠,回顾石交难割席。yù cóng jǔ zhě biàn dàn guān,huí gù shí jiāo nán gē xí。
子墨客卿善运筹,更问渠侬决去留。zi mò kè qīng shàn yùn chóu,gèng wèn qú nóng jué qù liú。
墨卿转问子虚子,欲说还忘一笑休。mò qīng zhuǎn wèn zi xū zi,yù shuō hái wàng yī xiào xiū。

太平寺水郡人徐友画清济贯河

杨万里

太平古寺劫灰馀,夕阳惟照一塔孤。tài píng gǔ sì jié huī yú,xī yáng wéi zhào yī tǎ gū。
得得来看还不乐,竹茎荒处破殿虚。dé dé lái kàn hái bù lè,zhú jīng huāng chù pò diàn xū。
偶逢老僧听僧话,道是壁间留古画。ǒu féng lǎo sēng tīng sēng huà,dào shì bì jiān liú gǔ huà。
徐生绝笔今百年,祖师相传妙天下。xú shēng jué bǐ jīn bǎi nián,zǔ shī xiāng chuán miào tiān xià。
壁如雪色一丈许,徐生画水才盈堵。bì rú xuě sè yī zhàng xǔ,xú shēng huà shuǐ cái yíng dǔ。
横看侧看只么是,分明是画不是水。héng kàn cè kàn zhǐ me shì,fēn míng shì huà bù shì shuǐ。
中有清济一线波,横贯万里浊浪之黄河。zhōng yǒu qīng jì yī xiàn bō,héng guàn wàn lǐ zhuó làng zhī huáng hé。
雷奔电卷尽渠猛,独清元自不随它。léi bēn diàn juǎn jǐn qú měng,dú qīng yuán zì bù suí tā。
波痕尽处忽掀怒,搅动一河秋色暮。bō hén jǐn chù hū xiān nù,jiǎo dòng yī hé qiū sè mù。
分明是水不是画,老眼向来元自误。fēn míng shì shuǐ bù shì huà,lǎo yǎn xiàng lái yuán zì wù。
佛庐化作金柁楼,银山雪堆风打头。fú lú huà zuò jīn duò lóu,yín shān xuě duī fēng dǎ tóu。
是身飘然在中流,夺得太一莲叶舟。shì shēn piāo rán zài zhōng liú,duó dé tài yī lián yè zhōu。
僧言此画难再觅,官归江西却相忆。sēng yán cǐ huà nán zài mì,guān guī jiāng xī què xiāng yì。
并州剪刀剪不得,鹅溪疋绢官莫惜,貌取秋涛悬坐侧。bìng zhōu jiǎn dāo jiǎn bù dé,é xī pǐ juàn guān mò xī,mào qǔ qiū tāo xuán zuò cè。

豫章王集大成惠我思古人实获我心八诗谢以五字

杨万里

孤嗜难众悦,今听非昔弦。gū shì nán zhòng yuè,jīn tīng fēi xī xián。
美人西山秀,蕨茹饮涧泉。měi rén xī shān xiù,jué rú yǐn jiàn quán。
雪蓑韫明月,冰棹刺野船。xuě suō yùn míng yuè,bīng zhào cì yě chuán。
宝祲耿不掩,球声忽复珊。bǎo jìn gěng bù yǎn,qiú shēng hū fù shān。
闻者已瞠若,鬻之谅悠然。wén zhě yǐ chēng ruò,yù zhī liàng yōu rán。
良瑰彼何憎,击缶俗所便。liáng guī bǐ hé zēng,jī fǒu sú suǒ biàn。
老我讵能聪,妙音误至前。lǎo wǒ jù néng cōng,miào yīn wù zhì qián。
古人子所思,而我岂古贤。gǔ rén zi suǒ sī,ér wǒ qǐ gǔ xián。
借不满子赏,能不聊子叹。jiè bù mǎn zi shǎng,néng bù liáo zi tàn。
故家富彦士,梧竹映芝兰。gù jiā fù yàn shì,wú zhú yìng zhī lán。
紫馀乃祖橐,朱遍群从轓。zǐ yú nǎi zǔ tuó,zhū biàn qún cóng fān。
迅趾岂地行,逸翎当云鶱。xùn zhǐ qǐ dì xíng,yì líng dāng yún xiān。
勖哉抟羊角,何必怀西山。xù zāi tuán yáng jiǎo,hé bì huái xī shān。

夜闻风声

杨万里

作寒作暑无处避,开花落花尽他意。zuò hán zuò shǔ wú chù bì,kāi huā luò huā jǐn tā yì。
只有夜声殊可憎,偏搅愁人五更睡。zhǐ yǒu yè shēng shū kě zēng,piān jiǎo chóu rén wǔ gèng shuì。
幸自无形那有声,无端树子替渠鸣。xìng zì wú xíng nà yǒu shēng,wú duān shù zi tì qú míng。
斫尽老槐与枯柳,更看渠侬作么生。zhuó jǐn lǎo huái yǔ kū liǔ,gèng kàn qú nóng zuò me shēng。

咏齑

杨万里

庾郎晚菘翡翠茸,金城土酥玉雪容。yǔ láng wǎn sōng fěi cuì rōng,jīn chéng tǔ sū yù xuě róng。
如何俱堕瑶瓮中,却与醯鸡同閟宫。rú hé jù duò yáo wèng zhōng,què yǔ xī jī tóng bì gōng。
金井银床水清泚,雪山冰谷盐轻脆。jīn jǐng yín chuáng shuǐ qīng cǐ,xuě shān bīng gǔ yán qīng cuì。
秋风一月酿得成,字曰受辛非曲生。qiū fēng yī yuè niàng dé chéng,zì yuē shòu xīn fēi qū shēng。
太学儒生朝复暮,茹冷啜寒那可度。tài xué rú shēng cháo fù mù,rú lěng chuài hán nà kě dù。
十年雪汁冻蔬肠,一夜饥雷听更鼓。shí nián xuě zhī dòng shū cháng,yī yè jī léi tīng gèng gǔ。
不如瓮头吏部瓮头醒,一逢受辛还一醒,毕卓与尔同死生。bù rú wèng tóu lì bù wèng tóu xǐng,yī féng shòu xīn hái yī xǐng,bì zhuó yǔ ěr tóng sǐ shēng。

惠泉酒熟

杨万里

敲冰汲山泉,炊玉酿霜醅。qiāo bīng jí shān quán,chuī yù niàng shuāng pēi。
忽然油成泓,失却琼作堆。hū rán yóu chéng hóng,shī què qióng zuò duī。
抱瓮输竹渠,挈瓶注银杯。bào wèng shū zhú qú,qiè píng zhù yín bēi。
银杯不解饮,倾泻入我怀。yín bēi bù jiě yǐn,qīng xiè rù wǒ huái。
酒圣凡五传,道统到吾侪。jiǔ shèng fán wǔ chuán,dào tǒng dào wú chái。
谁云孟氏醇,轲死不传来。shuí yún mèng shì chún,kē sǐ bù chuán lái。
醉乡天张幕,糟丘曲为台。zuì xiāng tiān zhāng mù,zāo qiū qū wèi tái。
吾欲往相宅,今夕未拟回。wú yù wǎng xiāng zhái,jīn xī wèi nǐ huí。