古诗词

水龙吟·敬题张夫子乐圃词钞后

王瑗

笔端跳虎挐龙,当今谁似张夫子。bǐ duān tiào hǔ ná lóng,dāng jīn shuí shì zhāng fū zi。
诗肠九曲,文心万窍,并堪垂世。shī cháng jiǔ qū,wén xīn wàn qiào,bìng kān chuí shì。
减字偷声,惊才绝艳,吾尤观止。jiǎn zì tōu shēng,jīng cái jué yàn,wú yóu guān zhǐ。
算骚坛几辈,酿花成蜜,该周柳,兼姜史。suàn sāo tán jǐ bèi,niàng huā chéng mì,gāi zhōu liǔ,jiān jiāng shǐ。
不栉羞称进士,列门墙,也添桃李。bù zhì xiū chēng jìn shì,liè mén qiáng,yě tiān táo lǐ。
香分一瓣,咀华小草,序言蒙赐。xiāng fēn yī bàn,jǔ huá xiǎo cǎo,xù yán méng cì。
辄作蝇鸣,妄思骥附,题词聊拟。zhé zuò yíng míng,wàng sī jì fù,tí cí liáo nǐ。
却还愁、终是女郎弱调,博掀髯耳。què hái chóu zhōng shì nǚ láng ruò diào,bó xiān rán ěr。

齐天乐·先大人七终日哭奠作

王瑗

百身难赎生吾父,柔肠断来如剪。bǎi shēn nán shú shēng wú fù,róu cháng duàn lái rú jiǎn。
掌上擎珠,膝前琢玉,海水量恩还浅。zhǎng shàng qíng zhū,xī qián zuó yù,hǎi shuǐ liàng ēn hái qiǎn。
何悭鹤算。hé qiān hè suàn。
竟续命丝难,返魂香远。jìng xù mìng sī nán,fǎn hún xiāng yuǎn。
恨赍难留,邓攸无子枉为善。hèn jī nán liú,dèng yōu wú zi wǎng wèi shàn。
凭棺惟剩弱女,欲灵椿伴萎,无奈萱恋。píng guān wéi shèng ruò nǚ,yù líng chūn bàn wēi,wú nài xuān liàn。
强解愁颜,潜挥痛泪,七供俄惊期满,几筵拜奠。qiáng jiě chóu yán,qián huī tòng lèi,qī gōng é jīng qī mǎn,jǐ yán bài diàn。
愿佛力垂慈,天心终眷。yuàn fú lì chuí cí,tiān xīn zhōng juàn。
遗腹生男,德门绵一线。yí fù shēng nán,dé mén mián yī xiàn。

沁园春·闺课

王瑗

琐琐裙钗,清清闺阁,楚楚功夫。suǒ suǒ qún chāi,qīng qīng guī gé,chǔ chǔ gōng fū。
只禽音穿幕,灯边早起,螺光开盒,镜里晨梳。zhǐ qín yīn chuān mù,dēng biān zǎo qǐ,luó guāng kāi hé,jìng lǐ chén shū。
问省椿萱,料量松菊。wèn shěng chūn xuān,liào liàng sōng jú。
绣绿描红较密疏。xiù lǜ miáo hóng jiào mì shū。
抛针处,又签分四部,斐几摊书。pāo zhēn chù,yòu qiān fēn sì bù,fěi jǐ tān shū。
兴来柳絮吟馀。xīng lái liǔ xù yín yú。
更减字偷声按谱图。gèng jiǎn zì tōu shēng àn pǔ tú。
或闲摹法帖,十三行也,静调清瑟,廿五弦乎。huò xián mó fǎ tiē,shí sān xíng yě,jìng diào qīng sè,niàn wǔ xián hū。
香爇龙涎,茶烹雀舌,饥饱还教问玉奴。xiāng ruò lóng xián,chá pēng què shé,jī bǎo hái jiào wèn yù nú。
黄昏后,尚敲棋迟睡,阿母频呼。huáng hūn hòu,shàng qiāo qí chí shuì,ā mǔ pín hū。

贺新郎·雨后追悼亡弟

王瑗

正是人无寐。zhèng shì rén wú mèi。
更何堪、芭蕉摇雨,故添愁思。gèng hé kān bā jiāo yáo yǔ,gù tiān chóu sī。
犹记年时当夜永,伴我绣窗嬉戏。yóu jì nián shí dāng yè yǒng,bàn wǒ xiù chuāng xī xì。
还剪烛、摊书斐几。hái jiǎn zhú tān shū fěi jǐ。
共说种槐馀庆远,喜传家、能续青缃矣。gòng shuō zhǒng huái yú qìng yuǎn,xǐ chuán jiā néng xù qīng xiāng yǐ。
头角露,望吾弟。tóu jiǎo lù,wàng wú dì。
琼枝何意经霜萎。qióng zhī hé yì jīng shuāng wēi。
最堪悲、临终合十,祝亲有子。zuì kān bēi lín zhōng hé shí,zhù qīn yǒu zi。
兔走乌飞三载疾,不见紫胞再世。tù zǒu wū fēi sān zài jí,bù jiàn zǐ bāo zài shì。
惭愧煞、北宫养志。cán kuì shā běi gōng yǎng zhì。
几欲长号声转咽,怕重伤白发思儿意。jǐ yù zhǎng hào shēng zhuǎn yàn,pà zhòng shāng bái fā sī ér yì。
天为我,暗流泪。tiān wèi wǒ,àn liú lèi。

青门柳枝词

周月尊

春来折尽更逢春,几见长条拂地新。chūn lái zhé jǐn gèng féng chūn,jǐ jiàn zhǎng tiáo fú dì xīn。
灞岸年年绾离别,今年不见去年人。bà àn nián nián wǎn lí bié,jīn nián bù jiàn qù nián rén。

青门柳枝词

周月尊

远峰涵碧水拖蓝,才放新青春已三。yuǎn fēng hán bì shuǐ tuō lán,cái fàng xīn qīng chūn yǐ sān。
无那萦愁复萦恨,晓风残月忆江南。wú nà yíng chóu fù yíng hèn,xiǎo fēng cán yuè yì jiāng nán。

青门柳枝词

周月尊

彳亍谁嗟行路难,红尘扫尽绿枝残。chì chù shuí jiē xíng lù nán,hóng chén sǎo jǐn lǜ zhī cán。
天涯半是伤春客,飘泊烦他青眼看。tiān yá bàn shì shāng chūn kè,piāo pō fán tā qīng yǎn kàn。

好事近

陈维崧

分手柳花天,雪向晴窗飘落。fēn shǒu liǔ huā tiān,xuě xiàng qíng chuāng piāo luò。
转眼葵肌初绣,又红欹栏角。zhuǎn yǎn kuí jī chū xiù,yòu hóng yī lán jiǎo。
别来世事一番新,只吾徒犹昨。bié lái shì shì yī fān xīn,zhǐ wú tú yóu zuó。
话到英雄失路,忽凉风索索。huà dào yīng xióng shī lù,hū liáng fēng suǒ suǒ。

七夕感怀用尤悔庵原韵

陈维崧

鹊又填桥矣。què yòu tián qiáo yǐ。
满长安、千门砧杵,四围云水。mǎn zhǎng ān qiān mén zhēn chǔ,sì wéi yún shuǐ。
长记常年茅屋下,佳节团圞能几!有和病、云鬟雪涕。zhǎng jì cháng nián máo wū xià,jiā jié tuán luán néng jǐ!yǒu hé bìng yún huán xuě tì。
纵病倘然人尚在,也未应、我泪多于此。zòng bìng tǎng rán rén shàng zài,yě wèi yīng wǒ lèi duō yú cǐ。
弹不尽,半襟雨。dàn bù jǐn,bàn jīn yǔ。
如今剩有孱躯耳。rú jīn shèng yǒu càn qū ěr。
便思量、故乡瓜果,也成千里。biàn sī liàng gù xiāng guā guǒ,yě chéng qiān lǐ。
谁借针楼丝一缕,穿我啼红珠子。shuí jiè zhēn lóu sī yī lǚ,chuān wǒ tí hóng zhū zi。
奈又说、春蚕竟死。nài yòu shuō chūn cán jìng sǐ。
嘱咐月钩休潋滟,幸怜人、正坐罗窗里。zhǔ fù yuè gōu xiū liàn yàn,xìng lián rén zhèng zuò luó chuāng lǐ。
风乍吼,粉云起。fēng zhà hǒu,fěn yún qǐ。

三月三日尉氏道中作

陈维崧

登尉缭台,上三垂岗,伤如之何!忆谈兵说剑,才情磊落;投秦去魏,意气嵯峨。dēng wèi liáo tái,shàng sān chuí gǎng,shāng rú zhī hé!yì tán bīng shuō jiàn,cái qíng lěi luò;tóu qín qù wèi,yì qì cuó é。
我到中原,重寻旧迹,牧笛球风起夜波。wǒ dào zhōng yuán,zhòng xún jiù jì,mù dí qiú fēng qǐ yè bō。
谁相问,纵残碑尚在,一半销磨。shuí xiāng wèn,zòng cán bēi shàng zài,yī bàn xiāo mó。
短衣匹马经过,叹禊日难逢晋永和。duǎn yī pǐ mǎ jīng guò,tàn xì rì nán féng jìn yǒng hé。
正水边柳眼,斜窥芳岸;风前燕尾,乱剪晴莎。zhèng shuǐ biān liǔ yǎn,xié kuī fāng àn;fēng qián yàn wěi,luàn jiǎn qíng shā。
异国风光,中年意味,写上乌丝感慨多。yì guó fēng guāng,zhōng nián yì wèi,xiě shàng wū sī gǎn kǎi duō。
休凭吊,西湔裙挑菜,士女娑拖。xiū píng diào,xī jiān qún tiāo cài,shì nǚ suō tuō。

乞巧同蘧庵先生赋

陈维崧

碧云耿耿,见银河低泻。bì yún gěng gěng,jiàn yín hé dī xiè。
人在针楼曝衣罢。rén zài zhēn lóu pù yī bà。
告天孙、臣本屠钓江东,疏拙甚,愿以蛛丝巧借。gào tiān sūn chén běn tú diào jiāng dōng,shū zhuō shén,yuàn yǐ zhū sī qiǎo jiè。
天孙含笑答:见事卿迟,大抵聪明让聋哑。tiān sūn hán xiào dá jiàn shì qīng chí,dà dǐ cōng míng ràng lóng yǎ。
试看古今来,刘项孙曹,都留作、残编闲话。shì kàn gǔ jīn lái,liú xiàng sūn cáo,dōu liú zuò cán biān xián huà。
只赐汝狂騃倍常年,好烂醉高歌,花天月夜。zhǐ cì rǔ kuáng ái bèi cháng nián,hǎo làn zuì gāo gē,huā tiān yuè yè。

五人之墓

陈维崧

古碣穿云罅。gǔ jié chuān yún xià。
记当日、黄门诏狱,群贤就鲊。jì dāng rì huáng mén zhào yù,qún xián jiù zhǎ。
激起金阊十万户,白棓霜戈激射。jī qǐ jīn chāng shí wàn hù,bái bàng shuāng gē jī shè。
风雨骤、冷光高下。fēng yǔ zhòu lěng guāng gāo xià。
慷慨吴儿偏嗜义,便提烹、谈笑何曾怕。kāng kǎi wú ér piān shì yì,biàn tí pēng tán xiào hé céng pà。
抉吾目,胥门挂。jué wú mù,xū mén guà。
铜仙有泪如铅泻。tóng xiān yǒu lèi rú qiān xiè。
怅千秋、唐陵汉隧,荒寒难画。chàng qiān qiū táng líng hàn suì,huāng hán nán huà。
此处丰碑长屹立,苔绣坟前羊马。cǐ chù fēng bēi zhǎng yì lì,tái xiù fén qián yáng mǎ。
敢轻易、霆轰电打?多少道旁卿与相,对屠沽、不愧谁人者?野香发,暗狼籍。gǎn qīng yì tíng hōng diàn dǎ?duō shǎo dào páng qīng yǔ xiāng,duì tú gū bù kuì shuí rén zhě?yě xiāng fā,àn láng jí。

冬夜不寐

陈维崧

旧恨如丝,新寒似水,两般都着人心里。jiù hèn rú sī,xīn hán shì shuǐ,liǎng bān dōu zhe rén xīn lǐ。
五更刁斗汴梁城,一天风雪成皋垒。wǔ gèng diāo dòu biàn liáng chéng,yī tiān fēng xuě chéng gāo lěi。
古寺钟声,邻墙月死,枕头欹遍如何是。gǔ sì zhōng shēng,lín qiáng yuè sǐ,zhěn tóu yī biàn rú hé shì。
半生孤愤酒难浇,挑灯且读韩非子。bàn shēng gū fèn jiǔ nán jiāo,tiāo dēng qiě dú hán fēi zi。

冬夜不寐写怀,用稼轩、同父倡和韵

陈维崧

已矣何须说!笑乐安、彦升儿子,寒天衣葛。yǐ yǐ hé xū shuō!xiào lè ān yàn shēng ér zi,hán tiān yī gé。
百结千丝穿已破,磨尽炎风腊雪。bǎi jié qiān sī chuān yǐ pò,mó jǐn yán fēng là xuě。
看种种、是余之发。kàn zhǒng zhǒng shì yú zhī fā。
半世琵琶知者少,枉教人、斜抱胸前月。bàn shì pí pá zhī zhě shǎo,wǎng jiào rén xié bào xiōng qián yuè。
羞再挟,王门瑟。xiū zài xié,wáng mén sè。
黄皮裤褶军装别。huáng pí kù zhě jūn zhuāng bié。
出萧关、边笳夜起,黄云四合。chū xiāo guān biān jiā yè qǐ,huáng yún sì hé。
直向李陵台畔望,多少如霜战骨。zhí xiàng lǐ líng tái pàn wàng,duō shǎo rú shuāng zhàn gǔ。
陇头水、助人愁绝。lǒng tóu shuǐ zhù rén chóu jué。
此意尽豪哪易遂?学龙吟、屈煞床头铁。cǐ yì jǐn háo nǎ yì suì?xué lóng yín qū shā chuáng tóu tiě。
风正吼,烛花裂。fēng zhèng hǒu,zhú huā liè。

夏初临·本意

陈维崧

中酒心情,拆棉时节,瞢腾刚送春归。zhōng jiǔ xīn qíng,chāi mián shí jié,méng téng gāng sòng chūn guī。
一亩池塘,绿荫浓触帘衣。yī mǔ chí táng,lǜ yīn nóng chù lián yī。
柳花搅碎晴晖,更画梁玉剪交飞。liǔ huā jiǎo suì qíng huī,gèng huà liáng yù jiǎn jiāo fēi。
贩茶船重,挑笋人忙,山市成围。fàn chá chuán zhòng,tiāo sǔn rén máng,shān shì chéng wéi。
蓦然却想,三十年前,铜驼恨积,金谷人稀。mò rán què xiǎng,sān shí nián qián,tóng tuó hèn jī,jīn gǔ rén xī。
划残竹粉,旧愁写向阑西。huà cán zhú fěn,jiù chóu xiě xiàng lán xī。
惆怅移时,镇无聊搯损蔷薇。chóu chàng yí shí,zhèn wú liáo tāo sǔn qiáng wēi。
许谁知?细柳新蒲,都付鹃啼。xǔ shuí zhī?xì liǔ xīn pú,dōu fù juān tí。

正月二十日,从吴天石处读纬云弟京邸春词,因和其韵,声情拉杂,百感风生,一夕遂得十首,不自知其所云也

陈维崧

何人又唱安公子,汉苑烟浓。hé rén yòu chàng ān gōng zi,hàn yuàn yān nóng。
魏寝霜封,{犭气}岭蛮乡一万重。wèi qǐn shuāng fēng,quǎn qì lǐng mán xiāng yī wàn zhòng。
雪消巴蜀添春水,谁驾艨艟。xuě xiāo bā shǔ tiān chūn shuǐ,shuí jià méng chōng。
陡起鱼龙,此夜横江有阿童。dǒu qǐ yú lóng,cǐ yè héng jiāng yǒu ā tóng。

正月二十日,从吴天石处读纬云弟京邸春词,因和其韵,声情拉杂,百感风生,一夕遂得十首,不自知其所云也

陈维崧

今年明月无情甚,偏向江东。jīn nián míng yuè wú qíng shén,piān xiàng jiāng dōng。
只照军容,不放银花万树红。zhǐ zhào jūn róng,bù fàng yín huā wàn shù hóng。
凤城飞下征南骑,一片刀弓。fèng chéng fēi xià zhēng nán qí,yī piàn dāo gōng。
铁甲呼风,愁煞思乡沈侍中。tiě jiǎ hū fēng,chóu shā sī xiāng shěn shì zhōng。

正月二十日,从吴天石处读纬云弟京邸春词,因和其韵,声情拉杂,百感风生,一夕遂得十首,不自知其所云也

陈维崧

杜陵诸弟飘零甚,几阵离鸿。dù líng zhū dì piāo líng shén,jǐ zhèn lí hóng。
捩影长空,燕市梁园类转篷。liè yǐng zhǎng kōng,yàn shì liáng yuán lèi zhuǎn péng。
后湖一雁尤酸楚,竟逐晨风。hòu hú yī yàn yóu suān chǔ,jìng zhú chén fēng。
一去无踪,雨打夭桃坠冷红。yī qù wú zōng,yǔ dǎ yāo táo zhuì lěng hóng。

正月二十日,从吴天石处读纬云弟京邸春词,因和其韵,声情拉杂,百感风生,一夕遂得十首,不自知其所云也

陈维崧

早年丧乱曾尝过,复壁为佣。zǎo nián sàng luàn céng cháng guò,fù bì wèi yōng。
城旦为舂,儿女宵啼贼火红。chéng dàn wèi chōng,ér nǚ xiāo tí zéi huǒ hóng。
回头三十年前事,笺恳天公。huí tóu sān shí nián qián shì,jiān kěn tiān gōng。
衰鬓如蓬,莫遣咸阳又举烽。shuāi bìn rú péng,mò qiǎn xián yáng yòu jǔ fēng。

用辛稼轩陈同甫倡和韵,送王正子之襄阳,明春归广陵,并嘱其一示何生龙若

陈维崧

立马和君说:到襄阳、为余先问,隆中诸葛。lì mǎ hé jūn shuō dào xiāng yáng wèi yú xiān wèn,lóng zhōng zhū gé。
往日英雄潮打尽,怪煞怒涛崩雪。wǎng rì yīng xióng cháo dǎ jǐn,guài shā nù tāo bēng xuě。
今古恨、总多于发。jīn gǔ hèn zǒng duō yú fā。
再问大堤诸女伴,白铜鞮、可有闲风月?谁弹向,楚天瑟?zài wèn dà dī zhū nǚ bàn,bái tóng dī kě yǒu xián fēng yuè?shuí dàn xiàng,chǔ tiān sè?
才逢燕市还分别。cái féng yàn shì hái fēn bié。
怅平生、无多知己,几番离合。chàng píng shēng wú duō zhī jǐ,jǐ fān lí hé。
此去武昌鱼不少,莫惜颜筋柳骨。cǐ qù wǔ chāng yú bù shǎo,mò xī yán jīn liǔ gǔ。
要频看、郑虔三绝。yào pín kàn zhèng qián sān jué。
一幅新词《凄凉犯》,嘱来春、并示何生铁。yī fú xīn cí qī liáng fàn,zhǔ lái chūn bìng shì hé shēng tiě。
霜夜吼,烛花裂。shuāng yè hǒu,zhú huā liè。