古诗词

感旧陈情五十韵献淮南李仆射

温庭筠

嵇绍垂髫日,山涛筮仕年。jī shào chuí tiáo rì,shān tāo shì shì nián。
琴樽陈席上,纨绮拜床前。qín zūn chén xí shàng,wán qǐ bài chuáng qián。
邻里才三徙,云霄已九迁。lín lǐ cái sān xǐ,yún xiāo yǐ jiǔ qiān。
感深情惝恍,言发泪潺湲。gǎn shēn qíng chǎng huǎng,yán fā lèi chán yuán。
忆昔龙图盛,方今鹤羽全。yì xī lóng tú shèng,fāng jīn hè yǔ quán。
桂枝香可袭,杨叶旧频穿。guì zhī xiāng kě xí,yáng yè jiù pín chuān。
玉籍标人瑞,金丹化地仙。yù jí biāo rén ruì,jīn dān huà dì xiān。
赋成攒笔写,歌出满城传。fù chéng zǎn bǐ xiě,gē chū mǎn chéng chuán。
既矫排虚翅,将持造物权。jì jiǎo pái xū chì,jiāng chí zào wù quán。
万灵思鼓铸,群品待陶甄。wàn líng sī gǔ zhù,qún pǐn dài táo zhēn。
视草丝纶出,持纲雨露悬。shì cǎo sī lún chū,chí gāng yǔ lù xuán。
法行黄道内,居近翠华边。fǎ xíng huáng dào nèi,jū jìn cuì huá biān。
书迹临汤鼎,吟声接舜弦。shū jì lín tāng dǐng,yín shēng jiē shùn xián。
白麻红烛夜,清漏紫微天。bái má hóng zhú yè,qīng lòu zǐ wēi tiān。
雷电随神笔,鱼龙落彩笺。léi diàn suí shén bǐ,yú lóng luò cǎi jiān。
闲宵陪雍畤,清暑在甘泉。xián xiāo péi yōng zhì,qīng shǔ zài gān quán。
耿介非持禄,优游是养贤。gěng jiè fēi chí lù,yōu yóu shì yǎng xián。
冰清临百粤,风靡化三川。bīng qīng lín bǎi yuè,fēng mí huà sān chuān。
委寄崇推毂,威仪压控弦。wěi jì chóng tuī gǔ,wēi yí yā kòng xián。
梁园提彀骑,淮水换戎旃。liáng yuán tí gòu qí,huái shuǐ huàn róng zhān。
照日青油湿,迎风锦帐鲜。zhào rì qīng yóu shī,yíng fēng jǐn zhàng xiān。
黛蛾陈二八,珠履列三千。dài é chén èr bā,zhū lǚ liè sān qiān。
舞转回红袖,歌愁敛翠钿。wǔ zhuǎn huí hóng xiù,gē chóu liǎn cuì diàn。
满堂开照曜,分座俨婵娟。mǎn táng kāi zhào yào,fēn zuò yǎn chán juān。
油额芙蓉帐,香尘玳瑁筵。yóu é fú róng zhàng,xiāng chén dài mào yán。
绣旗随影合,金阵似波旋。xiù qí suí yǐng hé,jīn zhèn shì bō xuán。
缇幕深回互,朱门暗接连。tí mù shēn huí hù,zhū mén àn jiē lián。
彩虬蟠画戟,花马立金鞭。cǎi qiú pán huà jǐ,huā mǎ lì jīn biān。
有客将谁托,无媒窃自怜。yǒu kè jiāng shuí tuō,wú méi qiè zì lián。
抑扬中散曲,漂泊孝廉船。yì yáng zhōng sàn qū,piāo pō xiào lián chuán。
未展干时策,徒抛负郭田。wèi zhǎn gàn shí cè,tú pāo fù guō tián。
转蓬犹邈尔,怀橘更潸然。zhuǎn péng yóu miǎo ěr,huái jú gèng shān rán。
投足乖蹊径,冥心向简编。tóu zú guāi qī jìng,míng xīn xiàng jiǎn biān。
未知鱼跃地,空愧鹿鸣篇。wèi zhī yú yuè dì,kōng kuì lù míng piān。
稷下期方至,漳滨病未痊。jì xià qī fāng zhì,zhāng bīn bìng wèi quán。
定非笼外鸟,真是壳中蝉。dìng fēi lóng wài niǎo,zhēn shì ké zhōng chán。
蕙径邻幽澹,荆扉兴静便。huì jìng lín yōu dàn,jīng fēi xīng jìng biàn。
草堂苔点点,蔬囿水溅溅。cǎo táng tái diǎn diǎn,shū yòu shuǐ jiàn jiàn。
钓罢溪云重,樵归涧月圆。diào bà xī yún zhòng,qiáo guī jiàn yuè yuán。
懒多成宿疢,愁甚似春眠。lǎn duō chéng sù chèn,chóu shén shì chūn mián。
木直终难怨,膏明只自煎。mù zhí zhōng nán yuàn,gāo míng zhǐ zì jiān。
郑乡空健羡,陈榻未招延。zhèng xiāng kōng jiàn xiàn,chén tà wèi zhāo yán。
旅食逢春尽,羁游为事牵。lǚ shí féng chūn jǐn,jī yóu wèi shì qiān。
宦无毛义檄,婚乏阮修钱。huàn wú máo yì xí,hūn fá ruǎn xiū qián。
冉弱营中柳,披敷幕下莲。rǎn ruò yíng zhōng liǔ,pī fū mù xià lián。
傥能容委质,非敢望差肩。tǎng néng róng wěi zhì,fēi gǎn wàng chà jiān。
涩剑犹堪淬,馀朱或可研。sè jiàn yóu kān cuì,yú zhū huò kě yán。
从师当鼓箧,穷理久忘筌。cóng shī dāng gǔ qiè,qióng lǐ jiǔ wàng quán。
折简能荣瘁,遗簪莫弃捐。zhé jiǎn néng róng cuì,yí zān mò qì juān。
韶光如见借,寒谷变风烟。sháo guāng rú jiàn jiè,hán gǔ biàn fēng yān。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

和太常杜少卿东都修行里有嘉莲

温庭筠

春秋罢注直铜龙,旧宅嘉莲照水红。chūn qiū bà zhù zhí tóng lóng,jiù zhái jiā lián zhào shuǐ hóng。
两处龟巢清露里,一时鱼跃翠茎东。liǎng chù guī cháo qīng lù lǐ,yī shí yú yuè cuì jīng dōng。
同心表瑞荀池上,半面分妆乐镜中。tóng xīn biǎo ruì xún chí shàng,bàn miàn fēn zhuāng lè jìng zhōng。
应为临川多丽句,故持重艳向西风。yīng wèi lín chuān duō lì jù,gù chí zhòng yàn xiàng xī fēng。

自有扈至京师已后朱樱之期

温庭筠

露圆霞赤数千枝,银笼谁家寄所思。lù yuán xiá chì shù qiān zhī,yín lóng shuí jiā jì suǒ sī。
秦苑飞禽谙熟早,杜陵游客恨来迟。qín yuàn fēi qín ān shú zǎo,dù líng yóu kè hèn lái chí。
空看翠幄成阴日,不见红珠满树时。kōng kàn cuì wò chéng yīn rì,bù jiàn hóng zhū mǎn shù shí。
尽日徘徊浓影下,只应重作钓鱼期。jǐn rì pái huái nóng yǐng xià,zhǐ yīng zhòng zuò diào yú qī。

题李卫公诗二首

温庭筠

蒿棘深春卫国门,九年于此盗乾坤。hāo jí shēn chūn wèi guó mén,jiǔ nián yú cǐ dào qián kūn。
两行密疏倾天下,一夜阴谋达至尊。liǎng xíng mì shū qīng tiān xià,yī yè yīn móu dá zhì zūn。
肉视具僚忘匕箸,气吞同列削寒温。ròu shì jù liáo wàng bǐ zhù,qì tūn tóng liè xuē hán wēn。
当时谁是承恩者,肯有馀波达鬼村。dāng shí shuí shì chéng ēn zhě,kěn yǒu yú bō dá guǐ cūn。

题李卫公诗二首

温庭筠

势欲凌云威触天,权倾诸夏力排山。shì yù líng yún wēi chù tiān,quán qīng zhū xià lì pái shān。
三年骥尾有人附,一日龙须无路攀。sān nián jì wěi yǒu rén fù,yī rì lóng xū wú lù pān。
画閤不开梁燕去,朱门罢扫乳鸦还。huà gé bù kāi liáng yàn qù,zhū mén bà sǎo rǔ yā hái。
千岩万壑应惆怅,流水斜倾出武关。qiān yán wàn hè yīng chóu chàng,liú shuǐ xié qīng chū wǔ guān。

地肺

温庭筠

冉冉花明岸,涓涓水绕山。rǎn rǎn huā míng àn,juān juān shuǐ rào shān。
几时抛俗事,来共白云闲。jǐ shí pāo sú shì,lái gòng bái yún xián。

碧涧驿晓思

温庭筠

香灯伴残梦,楚国在天涯。xiāng dēng bàn cán mèng,chǔ guó zài tiān yá。
月落子规歇,满庭山杏花。yuè luò zi guī xiē,mǎn tíng shān xìng huā。

光风亭夜宴妓有醉殴者

温庭筠

吴国初成阵,王家欲解围。wú guó chū chéng zhèn,wáng jiā yù jiě wéi。
拂巾双雉叫,飘瓦两鸳飞。fú jīn shuāng zhì jiào,piāo wǎ liǎng yuān fēi。

伤温德彝

温庭筠

昔年戎虏犯榆关,一败龙城匹马还。xī nián róng lǔ fàn yú guān,yī bài lóng chéng pǐ mǎ hái。
侯印不闻封李广,他人丘垄似天山。hóu yìn bù wén fēng lǐ guǎng,tā rén qiū lǒng shì tiān shān。

赠少年

温庭筠

江海相逢客恨多,秋风叶下洞庭波。jiāng hǎi xiāng féng kè hèn duō,qiū fēng yè xià dòng tíng bō。
酒酣夜别淮阴市,月照高楼一曲歌。jiǔ hān yè bié huái yīn shì,yuè zhào gāo lóu yī qū gē。

温庭筠

一抛兰棹逐燕鸿,曾向江湖识谢公。yī pāo lán zhào zhú yàn hóng,céng xiàng jiāng hú shí xiè gōng。
每到朱门还怅望,故山多在画屏中。měi dào zhū mén hái chàng wàng,gù shān duō zài huà píng zhōng。

夏中

温庭筠

山鬼扬威正气愁,便辞珍簟袭狐裘。shān guǐ yáng wēi zhèng qì chóu,biàn cí zhēn diàn xí hú qiú。
西窗一夕悲人事,团扇无情不待秋。xī chuāng yī xī bēi rén shì,tuán shàn wú qíng bù dài qiū。

题友人居

温庭筠

尽日松堂看画图,绮疏岑寂似清都。jǐn rì sōng táng kàn huà tú,qǐ shū cén jì shì qīng dōu。
若教烟水无鸥鸟,张翰何由到五湖。ruò jiào yān shuǐ wú ōu niǎo,zhāng hàn hé yóu dào wǔ hú。

题李相公敕赐锦屏风

温庭筠

丰沛曾为社稷臣,赐书名画墨犹新。fēng pèi céng wèi shè jì chén,cì shū míng huà mò yóu xīn。
几人同保山河誓,犹自栖栖九陌尘。jǐ rén tóng bǎo shān hé shì,yóu zì qī qī jiǔ mò chén。

蔡中郎坟

温庭筠

古坟零落野花春,闻说中郎有后身。gǔ fén líng luò yě huā chūn,wén shuō zhōng láng yǒu hòu shēn。
今日爱才非昔日,莫抛心力作词人。jīn rì ài cái fēi xī rì,mò pāo xīn lì zuò cí rén。

元处士池上

温庭筠

蓼穗菱丛思蟪蛄,水萤江鸟满烟蒲。liǎo suì líng cóng sī huì gū,shuǐ yíng jiāng niǎo mǎn yān pú。
愁红一片风前落,池上秋波似五湖。chóu hóng yī piàn fēng qián luò,chí shàng qiū bō shì wǔ hú。