古诗词

惜春词

温庭筠

百舌问花花不语,低回似恨横塘雨。bǎi shé wèn huā huā bù yǔ,dī huí shì hèn héng táng yǔ。
蜂争粉蕊蝶分香,不似垂杨惜金缕。fēng zhēng fěn ruǐ dié fēn xiāng,bù shì chuí yáng xī jīn lǚ。
愿君留得长妖韶,莫逐东风还荡摇。yuàn jūn liú dé zhǎng yāo sháo,mò zhú dōng fēng hái dàng yáo。
秦女含颦向烟月,愁红带露空迢迢。qín nǚ hán pín xiàng yān yuè,chóu hóng dài lù kōng tiáo tiáo。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

咏山鸡

温庭筠

万壑动晴景,山禽凌翠微。wàn hè dòng qíng jǐng,shān qín líng cuì wēi。
绣翎翻草去,红觜啄花归。xiù líng fān cǎo qù,hóng zī zhuó huā guī。
巢暖碧云色,影孤清镜辉。cháo nuǎn bì yún sè,yǐng gū qīng jìng huī。
不知春树伴,何处又分飞。bù zhī chūn shù bàn,hé chù yòu fēn fēi。

经李处士杜城别业

温庭筠

忆昔几游集,今来倍叹伤。yì xī jǐ yóu jí,jīn lái bèi tàn shāng。
百花情易老,一笑事难忘。bǎi huā qíng yì lǎo,yī xiào shì nán wàng。
白社已萧索,青楼空艳阳。bái shè yǐ xiāo suǒ,qīng lóu kōng yàn yáng。
不闲云雨梦,犹欲过高唐。bù xián yún yǔ mèng,yóu yù guò gāo táng。

江岸即事

温庭筠

水容侵古岸,峰影度青苹。shuǐ róng qīn gǔ àn,fēng yǐng dù qīng píng。
庙竹唯闻鸟,江帆不见人。miào zhú wéi wén niǎo,jiāng fān bù jiàn rén。
雀声花外暝,客思柳边春。què shēng huā wài míng,kè sī liǔ biān chūn。
别恨转难尽,行行汀草新。bié hèn zhuǎn nán jǐn,xíng xíng tīng cǎo xīn。