古诗词

春江花月夜词

温庭筠

玉树歌阑海云黑,花庭忽作青芜国。yù shù gē lán hǎi yún hēi,huā tíng hū zuò qīng wú guó。
秦淮有水水无情,还向金陵漾春色。qín huái yǒu shuǐ shuǐ wú qíng,hái xiàng jīn líng yàng chūn sè。
杨家二世安九重,不御华芝嫌六龙。yáng jiā èr shì ān jiǔ zhòng,bù yù huá zhī xián liù lóng。
百幅锦帆风力满,连天展尽金芙蓉。bǎi fú jǐn fān fēng lì mǎn,lián tiān zhǎn jǐn jīn fú róng。
珠翠丁星复明灭,龙头劈浪哀笳发。zhū cuì dīng xīng fù míng miè,lóng tóu pī làng āi jiā fā。
千里涵空澄水魂,万枝破鼻飘香雪。qiān lǐ hán kōng chéng shuǐ hún,wàn zhī pò bí piāo xiāng xuě。
漏转霞高沧海西,颇黎枕上闻天鸡。lòu zhuǎn xiá gāo cāng hǎi xī,pǒ lí zhěn shàng wén tiān jī。
蛮弦代写曲如语,一醉昏昏天下迷。mán xián dài xiě qū rú yǔ,yī zuì hūn hūn tiān xià mí。
四方倾动烟尘起,犹在浓香梦魂里。sì fāng qīng dòng yān chén qǐ,yóu zài nóng xiāng mèng hún lǐ。
后主荒宫有晓莺,飞来只隔西江水。hòu zhǔ huāng gōng yǒu xiǎo yīng,fēi lái zhǐ gé xī jiāng shuǐ。
温庭筠

温庭筠

温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。 温庭筠的作品>>

猜您喜欢

杨柳枝

温庭筠

织锦机边莺语频,停梭垂泪忆征人。zhī jǐn jī biān yīng yǔ pín,tíng suō chuí lèi yì zhēng rén。
塞门三月犹萧索,纵有垂杨未觉春。sāi mén sān yuè yóu xiāo suǒ,zòng yǒu chuí yáng wèi jué chūn。

南歌子

温庭筠

手里金鹦鹉,胸前绣凤凰。shǒu lǐ jīn yīng wǔ,xiōng qián xiù fèng huáng。
偷眼暗形相。tōu yǎn àn xíng xiāng。
不如从嫁与,作鸳鸯。bù rú cóng jià yǔ,zuò yuān yāng。

南歌子

温庭筠

似带如丝柳,团酥握雪花。shì dài rú sī liǔ,tuán sū wò xuě huā。
帘卷玉钩斜。lián juǎn yù gōu xié。
九衢尘欲暮,逐香车。jiǔ qú chén yù mù,zhú xiāng chē。

南歌子

温庭筠

倭堕低梳髻,连娟细扫眉。wō duò dī shū jì,lián juān xì sǎo méi。
终日两相思。zhōng rì liǎng xiāng sī。
为君憔悴尽,百花时。wèi jūn qiáo cuì jǐn,bǎi huā shí。

南歌子

温庭筠

脸上金霞细,眉间翠钿深。liǎn shàng jīn xiá xì,méi jiān cuì diàn shēn。
欹枕覆鸳衾。yī zhěn fù yuān qīn。
隔帘莺百转,感君心。gé lián yīng bǎi zhuǎn,gǎn jūn xīn。

南歌子

温庭筠

扑蕊添黄子,呵花满翠鬟。pū ruǐ tiān huáng zi,hē huā mǎn cuì huán。
鸳枕映屏山。yuān zhěn yìng píng shān。
月明三五夜,对芳颜。yuè míng sān wǔ yè,duì fāng yán。

南歌子

温庭筠

转盼如波眼,娉婷似柳腰。zhuǎn pàn rú bō yǎn,pīng tíng shì liǔ yāo。
花里暗相招。huā lǐ àn xiāng zhāo。
忆君肠欲断,恨春宵。yì jūn cháng yù duàn,hèn chūn xiāo。

南歌子

温庭筠

懒拂鸳鸯枕,休缝翡翠裙。lǎn fú yuān yāng zhěn,xiū fèng fěi cuì qún。
罗帐罢炉熏。luó zhàng bà lú xūn。
近来心更切,为思君。jìn lái xīn gèng qiè,wèi sī jūn。

荷叶杯

温庭筠

一点露珠凝冷,波影,满池塘。yī diǎn lù zhū níng lěng,bō yǐng,mǎn chí táng。
绿茎红艳两相乱,肠断,水风凉。lǜ jīng hóng yàn liǎng xiāng luàn,cháng duàn,shuǐ fēng liáng。

荷叶杯

温庭筠

镜水夜来秋月,如雪,采莲时。jìng shuǐ yè lái qiū yuè,rú xuě,cǎi lián shí。
小娘红粉对寒浪,惆怅,正思惟。xiǎo niáng hóng fěn duì hán làng,chóu chàng,zhèng sī wéi。

荷叶杯·楚女欲归南浦

温庭筠

楚女欲归南浦,朝雨,湿愁红。chǔ nǚ yù guī nán pǔ,cháo yǔ,shī chóu hóng。
小船摇漾入花里,波起,隔西风。xiǎo chuán yáo yàng rù huā lǐ,bō qǐ,gé xī fēng。

蕃女怨

温庭筠

万枝香雪开已遍,细雨双燕。wàn zhī xiāng xuě kāi yǐ biàn,xì yǔ shuāng yàn。
钿蝉筝,金雀扇,画梁相见。diàn chán zhēng,jīn què shàn,huà liáng xiāng jiàn。
雁门消息不归来,又飞回。yàn mén xiāo xī bù guī lái,yòu fēi huí。

蕃女怨

温庭筠

碛南沙上惊雁起,飞雪千里。qì nán shā shàng jīng yàn qǐ,fēi xuě qiān lǐ。
玉连环,金镞箭,年年征战。yù lián huán,jīn zú jiàn,nián nián zhēng zhàn。
画楼离恨锦屏空,杏花红。huà lóu lí hèn jǐn píng kōng,xìng huā hóng。

遐方怨

温庭筠

凭绣槛,解罗帏。píng xiù kǎn,jiě luó wéi。
未得君书,断肠潇湘春雁飞。wèi dé jūn shū,duàn cháng xiāo xiāng chūn yàn fēi。
不知征马几时归。bù zhī zhēng mǎ jǐ shí guī。
海棠花谢也,雨霏霏。hǎi táng huā xiè yě,yǔ fēi fēi。

遐方怨

温庭筠

花半拆,雨初晴。huā bàn chāi,yǔ chū qíng。
未卷珠帘,梦残惆怅闻晓莺。wèi juǎn zhū lián,mèng cán chóu chàng wén xiǎo yīng。
宿妆眉浅粉山横。sù zhuāng méi qiǎn fěn shān héng。
约鬟鸾镜里,绣罗轻。yuē huán luán jìng lǐ,xiù luó qīng。
3331234567»