古诗词

月下独酌四首

李白

【其一】
花间一壶酒,独酌无相亲。huā jiān yī hú jiǔ,dú zhuó wú xiāng qīn。
举杯邀明月,对影成三人。jǔ bēi yāo míng yuè,duì yǐng chéng sān rén。
月既不解饮,影徒随我身。yuè jì bù jiě yǐn,yǐng tú suí wǒ shēn。
暂伴月将影,行乐须及春。zàn bàn yuè jiāng yǐng,xíng lè xū jí chūn。
我歌月徘徊,我舞影零乱。wǒ gē yuè pái huái,wǒ wǔ yǐng líng luàn。
醒时同交欢,醉后各分散。xǐng shí tóng jiāo huān,zuì hòu gè fēn sàn。
永结无情游,相期邈云汉。yǒng jié wú qíng yóu,xiāng qī miǎo yún hàn。
【其二】
天若不爱酒,酒星不在天。tiān ruò bù ài jiǔ,jiǔ xīng bù zài tiān。
地若不爱酒,地应无酒泉。dì ruò bù ài jiǔ,dì yīng wú jiǔ quán。
天地既爱酒,爱酒不愧天。tiān dì jì ài jiǔ,ài jiǔ bù kuì tiān。
已闻清比圣,复道浊如贤。yǐ wén qīng bǐ shèng,fù dào zhuó rú xián。
贤圣既已饮,何必求神仙。xián shèng jì yǐ yǐn,hé bì qiú shén xiān。
三杯通大道,一斗合自然。sān bēi tōng dà dào,yī dòu hé zì rán。
但得酒中趣,勿为醒者传。dàn dé jiǔ zhōng qù,wù wèi xǐng zhě chuán。
【其三】
三月咸阳城,千花昼如锦。sān yuè xián yáng chéng,qiān huā zhòu rú jǐn。
谁能春独愁,对此径须饮。shuí néng chūn dú chóu,duì cǐ jìng xū yǐn。
穷通与修短,造化夙所禀。qióng tōng yǔ xiū duǎn,zào huà sù suǒ bǐng。
一樽齐死生,万事固难审。yī zūn qí sǐ shēng,wàn shì gù nán shěn。
醉后失天地,兀然就孤枕。zuì hòu shī tiān dì,wù rán jiù gū zhěn。
不知有吾身,此乐最为甚。bù zhī yǒu wú shēn,cǐ lè zuì wèi shén。
【其四】
穷愁千万端,美酒三百杯。qióng chóu qiān wàn duān,měi jiǔ sān bǎi bēi。
愁多酒虽少,酒倾愁不来。chóu duō jiǔ suī shǎo,jiǔ qīng chóu bù lái。
所以知酒圣,酒酣心自开。suǒ yǐ zhī jiǔ shèng,jiǔ hān xīn zì kāi。
辞粟卧首阳,屡空饥颜回。cí sù wò shǒu yáng,lǚ kōng jī yán huí。
当代不乐饮,虚名安用哉。dāng dài bù lè yǐn,xū míng ān yòng zāi。
蟹螯即金液,糟丘是蓬莱。xiè áo jí jīn yè,zāo qiū shì péng lái。
且须饮美酒,乘月醉高台。qiě xū yǐn měi jiǔ,chéng yuè zuì gāo tái。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

初出金门寻王侍御不遇咏壁上鹦鹉

李白

落羽辞金殿,孤鸣咤绣衣。luò yǔ cí jīn diàn,gū míng zhà xiù yī。
能言终见弃,还向陇西飞。néng yán zhōng jiàn qì,hái xiàng lǒng xī fēi。

白鹭鸶

李白

白鹭下秋水,孤飞如坠霜。bái lù xià qiū shuǐ,gū fēi rú zhuì shuāng。
心闲且未去,独立沙洲傍。xīn xián qiě wèi qù,dú lì shā zhōu bàng。

秋浦清溪雪夜对酒客有唱山鹧鸪者

李白

披君貂襜褕,对君白玉壶。pī jūn diāo chān yú,duì jūn bái yù hú。
雪花酒上灭,顿觉夜寒无。xuě huā jiǔ shàng miè,dùn jué yè hán wú。
客有桂阳至,能吟山鹧鸪。kè yǒu guì yáng zhì,néng yín shān zhè gū。
清风动窗竹,越鸟起相呼。qīng fēng dòng chuāng zhú,yuè niǎo qǐ xiāng hū。
持此足为乐,何烦笙与竽。chí cǐ zú wèi lè,hé fán shēng yǔ yú。

古风·其十九

李白

西上莲花山,迢迢见明星。xī shàng lián huā shān,tiáo tiáo jiàn míng xīng。
素手把芙蓉,虚步蹑太清。sù shǒu bǎ fú róng,xū bù niè tài qīng。
霓裳曳广带,飘拂升天行。ní shang yè guǎng dài,piāo fú shēng tiān xíng。
邀我登云台,高揖卫叔卿。yāo wǒ dēng yún tái,gāo yī wèi shū qīng。
恍恍与之去,驾鸿凌紫冥。huǎng huǎng yǔ zhī qù,jià hóng líng zǐ míng。
俯视洛阳川,茫茫走胡兵。fǔ shì luò yáng chuān,máng máng zǒu hú bīng。
流血涂野草,豺狼尽冠缨。liú xuè tú yě cǎo,chái láng jǐn guān yīng。

春景

李白

门对鹤溪流水,云连雁宕仙家。mén duì hè xī liú shuǐ,yún lián yàn dàng xiān jiā。
谁解幽人幽意,惯看山鸟山花。shuí jiě yōu rén yōu yì,guàn kàn shān niǎo shān huā。

赠江油尉厅

李白

岚光深院里,傍砌水泠泠。lán guāng shēn yuàn lǐ,bàng qì shuǐ líng líng。
野燕巢官舍,溪云入古厅。yě yàn cháo guān shě,xī yún rù gǔ tīng。
日斜孤吏过,帘卷乱峰青。rì xié gū lì guò,lián juǎn luàn fēng qīng。
五色神仙尉,焚香读道经。wǔ sè shén xiān wèi,fén xiāng dú dào jīng。

别山僧

李白

何处名僧到水西,乘舟弄月宿泾溪。hé chù míng sēng dào shuǐ xī,chéng zhōu nòng yuè sù jīng xī。
平明别我上山去,手携金策踏云梯。píng míng bié wǒ shàng shān qù,shǒu xié jīn cè tà yún tī。
腾身转觉三天近,举足回看万岭低。téng shēn zhuǎn jué sān tiān jìn,jǔ zú huí kàn wàn lǐng dī。
谑浪肯居支遁下,风流还与远公齐。xuè làng kěn jū zhī dùn xià,fēng liú hái yǔ yuǎn gōng qí。
此度别离何日见,相思一夜暝猿啼。cǐ dù bié lí hé rì jiàn,xiāng sī yī yè míng yuán tí。