古诗词

蜀道难

李白

噫吁嚱,危乎高哉!蜀道之难,难于上青天!蚕丛及鱼凫,开国何茫然!尔来四万八千岁,不与秦塞通人烟。yī xū xì,wēi hū gāo zāi!shǔ dào zhī nán,nán yú shàng qīng tiān!cán cóng jí yú fú,kāi guó hé máng rán!ěr lái sì wàn bā qiān suì,bù yǔ qín sāi tōng rén yān。
西当太白有鸟道,可以横绝峨眉巅。xī dāng tài bái yǒu niǎo dào,kě yǐ héng jué é méi diān。
地崩山摧壮士死,然后天梯石栈相钩连。dì bēng shān cuī zhuàng shì sǐ,rán hòu tiān tī shí zhàn xiāng gōu lián。
上有六龙回日之高标,下有冲波逆折之回川。shàng yǒu liù lóng huí rì zhī gāo biāo,xià yǒu chōng bō nì zhé zhī huí chuān。
黄鹤之飞尚不得过,猿猱欲度愁攀援。huáng hè zhī fēi shàng bù dé guò,yuán náo yù dù chóu pān yuán。
青泥何盘盘,百步九折萦岩峦。qīng ní hé pán pán,bǎi bù jiǔ zhé yíng yán luán。
扪参历井仰胁息,以手抚膺坐长叹。mén cān lì jǐng yǎng xié xī,yǐ shǒu fǔ yīng zuò zhǎng tàn。
问君西游何时还,畏途巉岩不可攀。wèn jūn xī yóu hé shí hái,wèi tú chán yán bù kě pān。
但见悲鸟号古木,雄飞雌从绕林间。dàn jiàn bēi niǎo hào gǔ mù,xióng fēi cí cóng rào lín jiān。
又闻子规啼夜月,愁空山。yòu wén zi guī tí yè yuè,chóu kōng shān。
蜀道之难难于上青天,使人听此凋朱颜。shǔ dào zhī nán nán yú shàng qīng tiān,shǐ rén tīng cǐ diāo zhū yán。
连峰去天不盈尺,枯松倒挂倚绝壁。lián fēng qù tiān bù yíng chǐ,kū sōng dào guà yǐ jué bì。
飞湍瀑流争喧豗,砯崖转石万壑雷。fēi tuān pù liú zhēng xuān huī,pīng yá zhuǎn shí wàn hè léi。
其险也如此,嗟尔远道之人胡为乎来哉。qí xiǎn yě rú cǐ,jiē ěr yuǎn dào zhī rén hú wèi hū lái zāi。
剑阁峥嵘而崔嵬,一夫当关,万夫莫开。jiàn gé zhēng róng ér cuī wéi,yī fū dāng guān,wàn fū mò kāi。
所守或匪亲,化为狼与豺。suǒ shǒu huò fěi qīn,huà wèi láng yǔ chái。
朝避猛虎,夕避长蛇。cháo bì měng hǔ,xī bì zhǎng shé。
磨牙吮血,杀人如麻。mó yá shǔn xuè,shā rén rú má。
锦城虽云乐,不如早还家。jǐn chéng suī yún lè,bù rú zǎo hái jiā。
蜀道之难,难于上青天,侧身西望长咨嗟。shǔ dào zhī nán,nán yú shàng qīng tiān,cè shēn xī wàng zhǎng zī jiē。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

白胡桃

李白

红罗袖里分明见,白玉盘中看却无。hóng luó xiù lǐ fēn míng jiàn,bái yù pán zhōng kàn què wú。
疑是老僧休念诵,腕前推下水晶珠。yí shì lǎo sēng xiū niàn sòng,wàn qián tuī xià shuǐ jīng zhū。

巫山枕障

李白

巫山枕障画高丘,白帝城边树色秋。wū shān zhěn zhàng huà gāo qiū,bái dì chéng biān shù sè qiū。
朝云夜入无行处,巴水横天更不流。cháo yún yè rù wú xíng chù,bā shuǐ héng tiān gèng bù liú。

流夜郎闻酺不预

李白

北阙圣人歌太康,南冠君子窜遐荒。běi quē shèng rén gē tài kāng,nán guān jūn zi cuàn xiá huāng。
汉酺闻奏钧天乐,愿得风吹到夜郎。hàn pú wén zòu jūn tiān lè,yuàn dé fēng chuī dào yè láng。

春怨

李白

白马金羁辽海东,罗帷绣被卧春风。bái mǎ jīn jī liáo hǎi dōng,luó wéi xiù bèi wò chūn fēng。
落月低轩窥烛尽,飞花入户笑床空。luò yuè dī xuān kuī zhú jǐn,fēi huā rù hù xiào chuáng kōng。

陌上赠美人

李白

骏马骄行踏落花,垂鞭直拂五云车。jùn mǎ jiāo xíng tà luò huā,chuí biān zhí fú wǔ yún chē。
美人一笑褰珠箔,遥指红楼是妾家。měi rén yī xiào qiān zhū bó,yáo zhǐ hóng lóu shì qiè jiā。

口号吴王美人半醉

李白

风动荷花水殿香,姑苏台上宴吴王。fēng dòng hé huā shuǐ diàn xiāng,gū sū tái shàng yàn wú wáng。
西施醉舞娇无力,笑倚东窗白玉床。xī shī zuì wǔ jiāo wú lì,xiào yǐ dōng chuāng bái yù chuáng。

赠段七娘

李白

罗袜凌波生网尘,那能得计访情亲。luó wà líng bō shēng wǎng chén,nà néng dé jì fǎng qíng qīn。
千杯绿酒何辞醉,一面红妆恼杀人。qiān bēi lǜ jiǔ hé cí zuì,yī miàn hóng zhuāng nǎo shā rén。

别内赴征三首(其一)

李白

王命三征去未还,明朝离别出吴关。wáng mìng sān zhēng qù wèi hái,míng cháo lí bié chū wú guān。
白玉高楼看不见,相思须上望夫山。bái yù gāo lóu kàn bù jiàn,xiāng sī xū shàng wàng fū shān。

别内赴征三首(其二)

李白

出门妻子强牵衣,问我西行几日归。chū mén qī zi qiáng qiān yī,wèn wǒ xī xíng jǐ rì guī。
归时傥佩黄金印,莫学苏秦不下机。guī shí tǎng pèi huáng jīn yìn,mò xué sū qín bù xià jī。

别内赴征三首(其三)

李白

翡翠为楼金作梯,谁人独宿倚门啼。fěi cuì wèi lóu jīn zuò tī,shuí rén dú sù yǐ mén tí。
夜坐寒灯连晓月,行行泪尽楚关西。yè zuò hán dēng lián xiǎo yuè,xíng xíng lèi jǐn chǔ guān xī。

南流夜郎寄内

李白

夜郎天外怨离居,明月楼中音信疏。yè láng tiān wài yuàn lí jū,míng yuè lóu zhōng yīn xìn shū。
北雁春归看欲尽,南来不得豫章书。běi yàn chūn guī kàn yù jǐn,nán lái bù dé yù zhāng shū。

哭晁卿衡

李白

日本晁卿辞帝都,征帆一片绕蓬壶。rì běn cháo qīng cí dì dōu,zhēng fān yī piàn rào péng hú。
明月不归沉碧海,白云愁色满苍梧。míng yuè bù guī chén bì hǎi,bái yún chóu sè mǎn cāng wú。

咏方广诗

李白

圣寺闲栖睡眼醒,此时何处最幽清?shèng sì xián qī shuì yǎn xǐng,cǐ shí hé chù zuì yōu qīng?
满窗明月天风静,玉磬时闻一两声。mǎn chuāng míng yuè tiān fēng jìng,yù qìng shí wén yī liǎng shēng。

炼丹井

李白

闻说神仙晋葛洪,炼丹曾此占云峰。wén shuō shén xiān jìn gé hóng,liàn dān céng cǐ zhàn yún fēng。
庭前废井今犹在,不见长松见短松。tíng qián fèi jǐng jīn yóu zài,bù jiàn zhǎng sōng jiàn duǎn sōng。

桃源

李白

昔日狂秦事可嗟,直驱鸡犬入桃花。xī rì kuáng qín shì kě jiē,zhí qū jī quǎn rù táo huā。
至今不出烟溪口,万古潺湲二水斜。zhì jīn bù chū yān xī kǒu,wàn gǔ chán yuán èr shuǐ xié。