古诗词

郡斋独酌

杜牧

前年鬓生雪,今年须带霜。qián nián bìn shēng xuě,jīn nián xū dài shuāng。
时节序鳞次,古今同雁行。shí jié xù lín cì,gǔ jīn tóng yàn xíng。
甘英穷西海,四万到洛阳。gān yīng qióng xī hǎi,sì wàn dào luò yáng。
东南我所见,北可计幽荒。dōng nán wǒ suǒ jiàn,běi kě jì yōu huāng。
中画一万国,角角棋布方。zhōng huà yī wàn guó,jiǎo jiǎo qí bù fāng。
地顽压不穴,天迥老不僵。dì wán yā bù xué,tiān jiǒng lǎo bù jiāng。
屈指百万世,过如霹雳忙。qū zhǐ bǎi wàn shì,guò rú pī lì máng。
人生落其内,何者为彭殇。rén shēng luò qí nèi,hé zhě wèi péng shāng。
促束自系缚,儒衣宽且长。cù shù zì xì fù,rú yī kuān qiě zhǎng。
旗亭雪中过,敢问当垆娘。qí tíng xuě zhōng guò,gǎn wèn dāng lú niáng。
我爱李侍中,标标七尺强。wǒ ài lǐ shì zhōng,biāo biāo qī chǐ qiáng。
白羽八扎弓,䏶压绿檀枪。bái yǔ bā zhā gōng,bì yā lǜ tán qiāng。
风前略横阵,紫髯分两傍。fēng qián lüè héng zhèn,zǐ rán fēn liǎng bàng。
淮西万虎士,怒目不敢当。huái xī wàn hǔ shì,nù mù bù gǎn dāng。
功成赐宴麟德殿,猿超鹘掠广毬场。gōng chéng cì yàn lín dé diàn,yuán chāo gǔ lüè guǎng qiú chǎng。
三千宫女侧头看,相排踏碎双明珰。sān qiān gōng nǚ cè tóu kàn,xiāng pái tà suì shuāng míng dāng。
旌竿幖幖旗㸌㸌,意气横鞭归故乡。jīng gān biāo biāo qí huò huò,yì qì héng biān guī gù xiāng。
我爱朱处士,三吴当中央。wǒ ài zhū chù shì,sān wú dāng zhōng yāng。
罢亚百顷稻,西风吹半黄。bà yà bǎi qǐng dào,xī fēng chuī bàn huáng。
尚可活乡里,岂唯满囷仓。shàng kě huó xiāng lǐ,qǐ wéi mǎn qūn cāng。
后岭翠扑扑,前溪碧泱泱。hòu lǐng cuì pū pū,qián xī bì yāng yāng。
雾晓起凫雁,日晚下牛羊。wù xiǎo qǐ fú yàn,rì wǎn xià niú yáng。
叔舅欲饮我,社瓮尔来尝。shū jiù yù yǐn wǒ,shè wèng ěr lái cháng。
伯姊子欲归,彼亦有壶浆。bó zǐ zi yù guī,bǐ yì yǒu hú jiāng。
西阡下柳坞,东陌绕荷塘。xī qiān xià liǔ wù,dōng mò rào hé táng。
姻亲骨肉舍,烟火遥相望。yīn qīn gǔ ròu shě,yān huǒ yáo xiāng wàng。
太守政如水,长官贪似狼。tài shǒu zhèng rú shuǐ,zhǎng guān tān shì láng。
征输一云毕,任尔自存亡。zhēng shū yī yún bì,rèn ěr zì cún wáng。
我昔造其室,羽仪鸾鹤翔。wǒ xī zào qí shì,yǔ yí luán hè xiáng。
交横碧流上,竹映琴书床。jiāo héng bì liú shàng,zhú yìng qín shū chuáng。
出语无近俗,尧舜禹武汤。chū yǔ wú jìn sú,yáo shùn yǔ wǔ tāng。
问今天子少,谁人为栋梁。wèn jīn tiān zi shǎo,shuí rén wèi dòng liáng。
我曰天子圣,晋公提纪纲。wǒ yuē tiān zi shèng,jìn gōng tí jì gāng。
联兵数十万,附海正诛沧。lián bīng shù shí wàn,fù hǎi zhèng zhū cāng。
谓言大义小不义,取易卷席如探囊。wèi yán dà yì xiǎo bù yì,qǔ yì juǎn xí rú tàn náng。
犀甲吴兵斗弓弩,蛇矛燕戟驰锋铓。xī jiǎ wú bīng dòu gōng nǔ,shé máo yàn jǐ chí fēng máng。
岂知三载几百战,钩车不得望其墙。qǐ zhī sān zài jǐ bǎi zhàn,gōu chē bù dé wàng qí qiáng。
答云此山外,有事同胡羌。dá yún cǐ shān wài,yǒu shì tóng hú qiāng。
谁将国伐叛,话与钓鱼郎。shuí jiāng guó fá pàn,huà yǔ diào yú láng。
溪南重回首,一径出修篁。xī nán zhòng huí shǒu,yī jìng chū xiū huáng。
尔来十三岁,斯人未曾忘。ěr lái shí sān suì,sī rén wèi céng wàng。
往往自抚己,泪下神苍茫。wǎng wǎng zì fǔ jǐ,lèi xià shén cāng máng。
御史诏分洛,举趾何猖狂。yù shǐ zhào fēn luò,jǔ zhǐ hé chāng kuáng。
阙下谏官业,拜疏无文章。quē xià jiàn guān yè,bài shū wú wén zhāng。
寻僧解忧梦,乞酒缓愁肠。xún sēng jiě yōu mèng,qǐ jiǔ huǎn chóu cháng。
岂为妻子计,未去山林藏。qǐ wèi qī zi jì,wèi qù shān lín cáng。
平生五色线,愿补舜衣裳。píng shēng wǔ sè xiàn,yuàn bǔ shùn yī shang。
弦歌教燕赵,兰芷浴河湟。xián gē jiào yàn zhào,lán zhǐ yù hé huáng。
腥膻一扫洒,凶狠皆披攘。xīng shān yī sǎo sǎ,xiōng hěn jiē pī rǎng。
生人但眠食,寿域富农桑。shēng rén dàn mián shí,shòu yù fù nóng sāng。
孤吟志在此,自亦笑荒唐。gū yín zhì zài cǐ,zì yì xiào huāng táng。
江郡雨初霁,刀好截秋光。jiāng jùn yǔ chū jì,dāo hǎo jié qiū guāng。
池边成独酌,拥鼻菊枝香。chí biān chéng dú zhuó,yōng bí jú zhī xiāng。
醺酣更唱太平曲,仁圣天子寿无疆。xūn hān gèng chàng tài píng qū,rén shèng tiān zi shòu wú jiāng。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

大梦上人自庐峰回

杜牧

行脚寻常到寺稀,一枝藜杖一禅衣。xíng jiǎo xún cháng dào sì xī,yī zhī lí zhàng yī chán yī。
开门满院空秋色,新向庐峰过夏归。kāi mén mǎn yuàn kōng qiū sè,xīn xiàng lú fēng guò xià guī。

洛中二首

杜牧

柳动晴风拂路尘,年年宫阙锁浓春。liǔ dòng qíng fēng fú lù chén,nián nián gōng quē suǒ nóng chūn。
一从翠辇无巡幸,老却蛾眉几许人。yī cóng cuì niǎn wú xún xìng,lǎo què é méi jǐ xǔ rén。

洛中二首

杜牧

风吹柳带摇晴绿,蝶绕花枝恋暖香。fēng chuī liǔ dài yáo qíng lǜ,dié rào huā zhī liàn nuǎn xiāng。
多把芳菲泛春酒,直教愁色对愁肠。duō bǎ fāng fēi fàn chūn jiǔ,zhí jiào chóu sè duì chóu cháng。

边上闻笳三首

杜牧

何处吹笳薄暮天,塞垣高鸟没狼烟。hé chù chuī jiā báo mù tiān,sāi yuán gāo niǎo méi láng yān。
游人一听头堪白,苏武争禁十九年。yóu rén yī tīng tóu kān bái,sū wǔ zhēng jìn shí jiǔ nián。

边上闻笳三首

杜牧

海路无尘边草新,荣枯不见绿杨春。hǎi lù wú chén biān cǎo xīn,róng kū bù jiàn lǜ yáng chūn。
白沙日暮愁云起,独感离乡万里人。bái shā rì mù chóu yún qǐ,dú gǎn lí xiāng wàn lǐ rén。

边上闻笳三首

杜牧

胡雏吹笛上高台,寒雁惊飞去不回。hú chú chuī dí shàng gāo tái,hán yàn jīng fēi qù bù huí。
尽日春风吹不散,只应分付客愁来。jǐn rì chūn fēng chuī bù sàn,zhǐ yīng fēn fù kè chóu lái。

闲题

杜牧

男儿所在即为家,百镒黄金一朵花。nán ér suǒ zài jí wèi jiā,bǎi yì huáng jīn yī duǒ huā。
借问春风何处好,绿杨深巷马头斜。jiè wèn chūn fēng hé chù hǎo,lǜ yáng shēn xiàng mǎ tóu xié。

重登科

杜牧

星汉离宫月出轮,满街含笑绮罗春。xīng hàn lí gōng yuè chū lún,mǎn jiē hán xiào qǐ luó chūn。
花前每被青蛾问,何事重来只一人。huā qián měi bèi qīng é wèn,hé shì zhòng lái zhǐ yī rén。

游边

杜牧

黄沙连海路无尘,边草长枯不见春。huáng shā lián hǎi lù wú chén,biān cǎo zhǎng kū bù jiàn chūn。
日暮拂云堆下过,马前逢著射雕人。rì mù fú yún duī xià guò,mǎ qián féng zhù shè diāo rén。

隋宫春

杜牧

龙舟东下事成空,蔓草萋萋满故宫。lóng zhōu dōng xià shì chéng kōng,màn cǎo qī qī mǎn gù gōng。
亡国亡家为颜色,露桃犹自恨春风。wáng guó wáng jiā wèi yán sè,lù táo yóu zì hèn chūn fēng。

蛮中醉

杜牧

瘴塞蛮江入洞流,人家多在竹棚头。zhàng sāi mán jiāng rù dòng liú,rén jiā duō zài zhú péng tóu。
青山海上无城郭,唯见松牌出象州。qīng shān hǎi shàng wú chéng guō,wéi jiàn sōng pái chū xiàng zhōu。

寓题

杜牧

把酒直须判酩酊,逢花莫惜暂淹留。bǎ jiǔ zhí xū pàn mǐng dīng,féng huā mò xī zàn yān liú。
假如三万六千日,半是悲哀半是愁。jiǎ rú sān wàn liù qiān rì,bàn shì bēi āi bàn shì chóu。

送赵十二赴举

杜牧

省事却因多事力,无心翻似有心来。shěng shì què yīn duō shì lì,wú xīn fān shì yǒu xīn lái。
秋风郡阁残花在,别后何人更一杯。qiū fēng jùn gé cán huā zài,bié hòu hé rén gèng yī bēi。

偶呈郑先辈

杜牧

不语亭亭俨薄妆,画裙双凤郁金香。bù yǔ tíng tíng yǎn báo zhuāng,huà qún shuāng fèng yù jīn xiāng。
西京才子旁看取,何似乔家那窈娘。xī jīng cái zi páng kàn qǔ,hé shì qiáo jiā nà yǎo niáng。

偶见

杜牧

朔风高紧掠河楼,白鼻騧郎白罽裘。shuò fēng gāo jǐn lüè hé lóu,bái bí guā láng bái jì qiú。
有个当垆明似月,马鞭斜揖笑回头。yǒu gè dāng lú míng shì yuè,mǎ biān xié yī xiào huí tóu。