古诗词

艳情代郭氏答卢照邻

骆宾王

迢迢芊路望芝田,眇眇函关恨蜀川。tiáo tiáo qiān lù wàng zhī tián,miǎo miǎo hán guān hèn shǔ chuān。
归云已落涪江外,还雁应过洛水瀍。guī yún yǐ luò fú jiāng wài,hái yàn yīng guò luò shuǐ chán。
洛水傍连帝城侧,帝宅层甍垂凤翼。luò shuǐ bàng lián dì chéng cè,dì zhái céng méng chuí fèng yì。
铜驼路上柳千条,金谷园中花几色。tóng tuó lù shàng liǔ qiān tiáo,jīn gǔ yuán zhōng huā jǐ sè。
柳叶园花处处新,洛阳桃李应芳春。liǔ yè yuán huā chù chù xīn,luò yáng táo lǐ yīng fāng chūn。
妾向双流窥石镜,君住三川守玉人。qiè xiàng shuāng liú kuī shí jìng,jūn zhù sān chuān shǒu yù rén。
此时离别那堪道,此日空床对芳沼。cǐ shí lí bié nà kān dào,cǐ rì kōng chuáng duì fāng zhǎo。
芳沼徒游比目鱼,幽径还生拔心草。fāng zhǎo tú yóu bǐ mù yú,yōu jìng hái shēng bá xīn cǎo。
流风回雪傥便娟,骥子鱼文实可怜。liú fēng huí xuě tǎng biàn juān,jì zi yú wén shí kě lián。
掷果河阳君有分,货酒成都妾亦然。zhì guǒ hé yáng jūn yǒu fēn,huò jiǔ chéng dōu qiè yì rán。
莫言贫贱无人重,莫言富贵应须种。mò yán pín jiàn wú rén zhòng,mò yán fù guì yīng xū zhǒng。
绿珠犹得石崇怜,飞燕曾经汉皇宠。lǜ zhū yóu dé shí chóng lián,fēi yàn céng jīng hàn huáng chǒng。
良人何处醉纵横?直如循默守空名。liáng rén hé chù zuì zòng héng?zhí rú xún mò shǒu kōng míng。
倒提新缣成慊慊,翻将故剑作平平。dào tí xīn jiān chéng qiàn qiàn,fān jiāng gù jiàn zuò píng píng。
离前吉梦成兰兆,别后啼痕上竹生。lí qián jí mèng chéng lán zhào,bié hòu tí hén shàng zhú shēng。
别日分明相约束,已取宜家成诫勖。bié rì fēn míng xiāng yuē shù,yǐ qǔ yí jiā chéng jiè xù。
当时拟弄掌中珠,岂谓先摧庭际玉。dāng shí nǐ nòng zhǎng zhōng zhū,qǐ wèi xiān cuī tíng jì yù。
悲鸣五里无人问,肠断三声谁为续。bēi míng wǔ lǐ wú rén wèn,cháng duàn sān shēng shuí wèi xù。
思君欲上望夫台,端居懒听将雏曲。sī jūn yù shàng wàng fū tái,duān jū lǎn tīng jiāng chú qū。
沈沈落日向山低,檐前归燕并头栖。shěn shěn luò rì xiàng shān dī,yán qián guī yàn bìng tóu qī。
抱膝当窗看夕兔,侧耳空房听晓鸡。bào xī dāng chuāng kàn xī tù,cè ěr kōng fáng tīng xiǎo jī。
舞蝶临阶只自舞,啼鸟逢人亦助啼。wǔ dié lín jiē zhǐ zì wǔ,tí niǎo féng rén yì zhù tí。
独坐伤孤枕,春来悲更甚。dú zuò shāng gū zhěn,chūn lái bēi gèng shén。
峨眉山上月如眉,濯锦江中霞似锦。é méi shān shàng yuè rú méi,zhuó jǐn jiāng zhōng xiá shì jǐn。
锦字回文欲赠君,剑壁层峰自纠纷。jǐn zì huí wén yù zèng jūn,jiàn bì céng fēng zì jiū fēn。
平江淼淼分清浦,长路悠悠间白云。píng jiāng miǎo miǎo fēn qīng pǔ,zhǎng lù yōu yōu jiān bái yún。
也知京洛多佳丽,也知山岫遥亏蔽。yě zhī jīng luò duō jiā lì,yě zhī shān xiù yáo kuī bì。
无那短封即疏索,不在长情守期契。wú nà duǎn fēng jí shū suǒ,bù zài zhǎng qíng shǒu qī qì。
传闻织女对牵牛,相望重河隔浅流。chuán wén zhī nǚ duì qiān niú,xiāng wàng zhòng hé gé qiǎn liú。
谁分迢迢经两岁,谁能脉脉待三秋。shuí fēn tiáo tiáo jīng liǎng suì,shuí néng mài mài dài sān qiū。
情知唾井终无理,情知覆水也难收。qíng zhī tuò jǐng zhōng wú lǐ,qíng zhī fù shuǐ yě nán shōu。
不复下山能借问,更向卢家字莫愁。bù fù xià shān néng jiè wèn,gèng xiàng lú jiā zì mò chóu。
骆宾王

骆宾王

骆宾王(约619—约687年)字观光,汉族,婺州义乌人(今浙江义乌)。唐初诗人,与王勃、杨炯、卢照邻合称“初唐四杰”。又与富嘉谟并称“富骆”。高宗永徽中为道王李元庆府属,历武功、长安主簿,仪凤三年,入为侍御史,因事下狱,次年遇赦,调露二年除临海丞,不得志,辞官。有集。骆宾王于武则天光宅元年,为起兵扬州反武则天的徐敬业作《代李敬业传檄天下文》,敬业败,亡命不知所之,或云被杀,或云为僧。 骆宾王的作品>>

猜您喜欢

夏日游山家同夏少府

骆宾王

返照下层岑,物外狎招寻。fǎn zhào xià céng cén,wù wài xiá zhāo xún。
兰径薰幽佩,槐庭落暗金。lán jìng xūn yōu pèi,huái tíng luò àn jīn。
谷静风声彻,山空月色深。gǔ jìng fēng shēng chè,shān kōng yuè sè shēn。
一遣樊笼累,唯馀松桂心。yī qiǎn fán lóng lèi,wéi yú sōng guì xīn。

咏美人在天津桥

骆宾王

美女出东邻,容与上天津。měi nǚ chū dōng lín,róng yǔ shàng tiān jīn。
整衣香满路,移步袜生尘。zhěng yī xiāng mǎn lù,yí bù wà shēng chén。
水下看妆影,眉头画月新。shuǐ xià kàn zhuāng yǐng,méi tóu huà yuè xīn。
寄言曹子建,个是洛川神。jì yán cáo zi jiàn,gè shì luò chuān shén。

浮槎

骆宾王

昔负千寻质,高临九仞峰。xī fù qiān xún zhì,gāo lín jiǔ rèn fēng。
真心凌晚桂,劲节掩寒松。zhēn xīn líng wǎn guì,jìn jié yǎn hán sōng。
忽值风飙折,坐为波浪冲。hū zhí fēng biāo zhé,zuò wèi bō làng chōng。
摧残空有恨,拥肿遂无庸。cuī cán kōng yǒu hèn,yōng zhǒng suì wú yōng。
渤海三千里,泥沙几万重。bó hǎi sān qiān lǐ,ní shā jǐ wàn zhòng。
似舟飘不定,如梗泛何从。shì zhōu piāo bù dìng,rú gěng fàn hé cóng。
仙客终难托,良工岂易逢。xiān kè zhōng nán tuō,liáng gōng qǐ yì féng。
徒怀万乘器,谁为一先容。tú huái wàn chéng qì,shuí wèi yī xiān róng。
931234567