古诗词

朝中措·其二送人

姜特立

十分天赋好精神。shí fēn tiān fù hǎo jīng shén。
宫样小腰身。gōng yàng xiǎo yāo shēn。
迷却阳城下蔡,未饶宋玉东邻。mí què yáng chéng xià cài,wèi ráo sòng yù dōng lín。
不堪回首,高唐去梦,楚峡归云。bù kān huí shǒu,gāo táng qù mèng,chǔ xiá guī yún。
从此好寻夫婿,有书频寄鸿鳞。cóng cǐ hǎo xún fū xù,yǒu shū pín jì hóng lín。

姜特立

姜特立[公元?年至一一九二年左右],字邦杰,浙江丽水人。生年不详,卒于宋光宗绍熙中。以父恩补承信郎。淳熙中,(公元一一八一年左右)累迁福建兵马副都监;擒海贼姜大獠。赵汝愚荐于朝,召见,献诗百篇。除阁门舍人,充太子宫左右春坊。太子即位,除知阁门事。恃恩纵恣,遂夺职。帝颇念旧,复除浙东马步军副总管。宁宗时,官终庆远军节度使。特立工于诗,意境超旷。作有《梅山稿》六卷,续稿十五卷,《直斋书录解题》行于世。 姜特立的作品>>

猜您喜欢

哭仲子

姜特立

一日死生隔,平生父子休。yī rì sǐ shēng gé,píng shēng fù zi xiū。
暮龄逢逆境,老泪湿清秋。mù líng féng nì jìng,lǎo lèi shī qīng qiū。
浪急珠沉海,天昏壑失舟。làng jí zhū chén hǎi,tiān hūn hè shī zhōu。
烟霄落雕鹗,天厩丧骅骝。yān xiāo luò diāo è,tiān jiù sàng huá liú。
万里车轴折,百年江汉流。wàn lǐ chē zhóu zhé,bǎi nián jiāng hàn liú。
吾生今已矣,世事付悠悠。wú shēng jīn yǐ yǐ,shì shì fù yōu yōu。

刘晁之家园六咏其一梅涧

姜特立

胜事人间少,芳堤尽种梅。shèng shì rén jiān shǎo,fāng dī jǐn zhǒng méi。
横枝出疏影,蠹蘖长苍苔。héng zhī chū shū yǐng,dù niè zhǎng cāng tái。
潇洒依湍濑,飘零落酒杯。xiāo sǎ yī tuān lài,piāo líng luò jiǔ bēi。
戏鱼时跃去,冻蝶忽飞来。xì yú shí yuè qù,dòng dié hū fēi lái。
宛似孤山见,还如庾岭开。wǎn shì gū shān jiàn,hái rú yǔ lǐng kāi。
只将松作友,更与竹为媒。zhǐ jiāng sōng zuò yǒu,gèng yǔ zhú wèi méi。
迥出千林表,真成百卉魁。jiǒng chū qiān lín biǎo,zhēn chéng bǎi huì kuí。
羞争桃李艳,自是栋梁材。xiū zhēng táo lǐ yàn,zì shì dòng liáng cái。
止渴将军智,调羹上相才。zhǐ kě jiāng jūn zhì,diào gēng shàng xiāng cái。
风光无着处,吟思发春雷。fēng guāng wú zhe chù,yín sī fā chūn léi。

老饕

姜特立

东坡尝作老饕赋,姜子年来老更饕。dōng pō cháng zuò lǎo tāo fù,jiāng zi nián lái lǎo gèng tāo。
血气已衰肌肉瘦,正如槁木渴春膏。xuè qì yǐ shuāi jī ròu shòu,zhèng rú gǎo mù kě chūn gāo。
伯仁若见求牛炙,毕卓如逢觅蟹螯。bó rén ruò jiàn qiú niú zhì,bì zhuó rú féng mì xiè áo。
颔?酒鲭和海错,晚菘春韭杂溪毛。hàn huò jiǔ qīng hé hǎi cuò,wǎn sōng chūn jiǔ zá xī máo。
搜寻奇味须儿辈,调芼精能付主庖。sōu xún qí wèi xū ér bèi,diào mào jīng néng fù zhǔ páo。
君子固知居远杀,老人讵可食无肴。jūn zi gù zhī jū yuǎn shā,lǎo rén jù kě shí wú yáo。
邻翁时喜分甘脆,侍妓偏能佐酒醪。lín wēng shí xǐ fēn gān cuì,shì jì piān néng zuǒ jiǔ láo。
万事灰心唯有此,婆娑牖下任陶陶。wàn shì huī xīn wéi yǒu cǐ,pó suō yǒu xià rèn táo táo。

松石歌寿皇太子殿下

姜特立

万生总总各殊禀,中间变化通希夷。wàn shēng zǒng zǒng gè shū bǐng,zhōng jiān biàn huà tōng xī yí。
大椿一万八千岁,蟠桃结实千年期。dà chūn yī wàn bā qiān suì,pán táo jié shí qiān nián qī。
虽云阅世最久远,要自与物同推移。suī yún yuè shì zuì jiǔ yuǎn,yào zì yǔ wù tóng tuī yí。
不如长松老为石,仙家旧事尤瑰奇。bù rú zhǎng sōng lǎo wèi shí,xiān jiā jiù shì yóu guī qí。
尝闻道士马自然,曾见天宝观前屈铁枝。cháng wén dào shì mǎ zì rán,céng jiàn tiān bǎo guān qián qū tiě zhī。
指云此木三千年,去后合变坚凝姿。zhǐ yún cǐ mù sān qiān nián,qù hòu hé biàn jiān níng zī。
当时山上五里松,龙拿虎蹲相与蜕化无馀遗。dāng shí shān shàng wǔ lǐ sōng,lóng ná hǔ dūn xiāng yǔ tuì huà wú yú yí。
六丁夜半奉玉敕,雷公䃸磹轰取之。liù dīng yè bàn fèng yù chì,léi gōng xiàn tán hōng qǔ zhī。
阳侯河伯亦好事,洪涛巨浪移荒陂。yáng hóu hé bó yì hǎo shì,hóng tāo jù làng yí huāng bēi。
至今空山断壑所,遗者一块未许千金窥。zhì jīn kōng shān duàn hè suǒ,yí zhě yī kuài wèi xǔ qiān jīn kuī。
壶山柏木不足道,康干节理由人为。hú shān bǎi mù bù zú dào,kāng gàn jié lǐ yóu rén wèi。
何如此石最耐久,万年千载无成亏。hé rú cǐ shí zuì nài jiǔ,wàn nián qiān zài wú chéng kuī。
上不为女娲补天阙,下不为颛皇支地维。shàng bù wèi nǚ wā bǔ tiān quē,xià bù wèi zhuān huáng zhī dì wéi。
直将送似广成子,日与西母对坐同盘嬉。zhí jiāng sòng shì guǎng chéng zi,rì yǔ xī mǔ duì zuò tóng pán xī。
蓬莱海水会清浅,广成之寿无穷时。péng lái hǎi shuǐ huì qīng qiǎn,guǎng chéng zhī shòu wú qióng shí。

送陈寺丞得请补外归乡

姜特立

京华正是热官地,公独胡为起归意。jīng huá zhèng shì rè guān dì,gōng dú hú wèi qǐ guī yì。
家传相业百未施,请佩左符聊一试。jiā chuán xiāng yè bǎi wèi shī,qǐng pèi zuǒ fú liáo yī shì。
相君道德人中英,达识早保悬车荣。xiāng jūn dào dé rén zhōng yīng,dá shí zǎo bǎo xuán chē róng。
君王屡诏不肯起,只今父子俱芳馨。jūn wáng lǚ zhào bù kěn qǐ,zhǐ jīn fù zi jù fāng xīn。
小春十月壶山尾,橘柚垂黄风日美。xiǎo chūn shí yuè hú shān wěi,jú yòu chuí huáng fēng rì měi。
青衫昔出紫袍归,拜寿双亲亲色喜。qīng shān xī chū zǐ páo guī,bài shòu shuāng qīn qīn sè xǐ。

赋汪先辈昆仲听雨轩

姜特立

堂堂两苏公,秀峙自西蜀。táng táng liǎng sū gōng,xiù zhì zì xī shǔ。
一朝入京师,声价喧寥廓。yī cháo rù jīng shī,shēng jià xuān liáo kuò。
联翩取膴仕,鸣凤在阿阁。lián piān qǔ hū shì,míng fèng zài ā gé。
方干赤霄上,忽向青云落。fāng gàn chì xiāo shàng,hū xiàng qīng yún luò。
黑风吹紫荆,天涯两飘泊。hēi fēng chuī zǐ jīng,tiān yá liǎng piāo pō。
始感韦郎诗,对床寻旧约。shǐ gǎn wéi láng shī,duì chuáng xún jiù yuē。
篇章屡致意,念此友于乐。piān zhāng lǚ zhì yì,niàn cǐ yǒu yú lè。
生死竟乖违,归来已非昨。shēng sǐ jìng guāi wéi,guī lái yǐ fēi zuó。
汪君胡为此,一官未渠缚。wāng jūn hú wèi cǐ,yī guān wèi qú fù。
兄弟自师友,闭门方苦学。xiōng dì zì shī yǒu,bì mén fāng kǔ xué。
便作听雨谋,无乃计已错。biàn zuò tīng yǔ móu,wú nǎi jì yǐ cuò。
早荣或有悔,晚达亦不恶。zǎo róng huò yǒu huǐ,wǎn dá yì bù è。
问学须渊源,文字要追琢。wèn xué xū yuān yuán,wén zì yào zhuī zuó。
岁久道自富,时来功不薄。suì jiǔ dào zì fù,shí lái gōng bù báo。
但学苏公贤,嘲诮且莫莫。dàn xué sū gōng xián,cháo qiào qiě mò mò。

直舍作小砌

姜特立

直庐迫高墉,隙土止寻丈。zhí lú pò gāo yōng,xì tǔ zhǐ xún zhàng。
圬人累残甓,园叟舁新壤。wū rén lèi cán pì,yuán sǒu yú xīn rǎng。
方成一篑积,已觉寸心爽。fāng chéng yī kuì jī,yǐ jué cùn xīn shuǎng。
馀芳分禁掖,疏翠眇林莽。yú fāng fēn jìn yē,shū cuì miǎo lín mǎng。
虽无昆阆趣,便有濠濮想。suī wú kūn láng qù,biàn yǒu háo pú xiǎng。
绕吟消永日,静对延孤赏。rào yín xiāo yǒng rì,jìng duì yán gū shǎng。
聊成儿女剧,终契山林往。liáo chéng ér nǚ jù,zhōng qì shān lín wǎng。
为语平泉公,经营毋太广。wèi yǔ píng quán gōng,jīng yíng wú tài guǎng。

续丽人行

姜特立

画师不作春风面,岂是玉容容易见。huà shī bù zuò chūn fēng miàn,qǐ shì yù róng róng yì jiàn。
动人正在阿堵中,妙处犹须著歌扇。dòng rén zhèng zài ā dǔ zhōng,miào chù yóu xū zhù gē shàn。
沉香亭边初睡起,鬒发珑松薄梳理。chén xiāng tíng biān chū shuì qǐ,zhěn fā lóng sōng báo shū lǐ。
欠伸背面故作妍,半靥墙头出桃李。qiàn shēn bèi miàn gù zuò yán,bàn yè qiáng tóu chū táo lǐ。
画成众目争回顾,只欠孙娘折腰步。huà chéng zhòng mù zhēng huí gù,zhǐ qiàn sūn niáng zhé yāo bù。
似见不见愁杀人,始是人生肠断处。shì jiàn bù jiàn chóu shā rén,shǐ shì rén shēng cháng duàn chù。
愁肠易断可奈何,古往今来此恨多。chóu cháng yì duàn kě nài hé,gǔ wǎng jīn lái cǐ hèn duō。
君不见李夫人,不肯回身看汉君。jūn bù jiàn lǐ fū rén,bù kěn huí shēn kàn hàn jūn。
又不见杨太真,拥行莫恋属车尘。yòu bù jiàn yáng tài zhēn,yōng xíng mò liàn shǔ chē chén。
自古蛾眉多蠹国,玉颜画就还伤神。zì gǔ é méi duō dù guó,yù yán huà jiù hái shāng shén。

赋张舍人抱啸堂五首

姜特立

长身踽踽万夫雄,抵掌燕然立骏功。zhǎng shēn jǔ jǔ wàn fū xióng,dǐ zhǎng yàn rán lì jùn gōng。
韬略故家传圯上,行藏高志似隆中。tāo lüè gù jiā chuán yí shàng,xíng cáng gāo zhì shì lóng zhōng。

赋张舍人抱啸堂五首

姜特立

自古英雄困里闾,风云相遇藉吹嘘。zì gǔ yīng xióng kùn lǐ lǘ,fēng yún xiāng yù jí chuī xū。
何人得似徐元直,说与君王蚤顾庐。hé rén dé shì xú yuán zhí,shuō yǔ jūn wáng zǎo gù lú。

赋张舍人抱啸堂五首

姜特立

不拥吴姝与赵姬,不笺尔雅作书痴。bù yōng wú shū yǔ zhào jī,bù jiān ěr yǎ zuò shū chī。
只今抱膝缘何事,北望中原有所思。zhǐ jīn bào xī yuán hé shì,běi wàng zhōng yuán yǒu suǒ sī。

赋张舍人抱啸堂五首

姜特立

馀子纷纷见每卑,鸾凰鸡鹜谩相随。yú zi fēn fēn jiàn měi bēi,luán huáng jī wù mán xiāng suí。
当时一笑无人解,此意宁容俗士知。dāng shí yī xiào wú rén jiě,cǐ yì níng róng sú shì zhī。

赋张舍人抱啸堂五首

姜特立

毛生脱颖请行日,祖逖闻鸡起舞时。máo shēng tuō yǐng qǐng xíng rì,zǔ tì wén jī qǐ wǔ shí。
何似草庐长啸罢,从容起立汉家基。hé shì cǎo lú zhǎng xiào bà,cóng róng qǐ lì hàn jiā jī。

苦热二首

姜特立

天地无情处,青林不动时。tiān dì wú qíng chù,qīng lín bù dòng shí。
扇车热炉鞴,竹簟暖琉璃。shàn chē rè lú bèi,zhú diàn nuǎn liú lí。
蝉喘烟生树,蚊饕汗浃肌。chán chuǎn yān shēng shù,wén tāo hàn jiā jī。
不知秋后鬓,留得几茎丝。bù zhī qiū hòu bìn,liú dé jǐ jīng sī。

苦热二首

姜特立

寸炬已如灼,积冰殊未凉。cùn jù yǐ rú zhuó,jī bīng shū wèi liáng。
御寒终有具,治热更无方。yù hán zhōng yǒu jù,zhì rè gèng wú fāng。
坐溜午时汗,狂寻子夜浆。zuò liū wǔ shí hàn,kuáng xún zi yè jiāng。
如何得邹律,吹下九秋霜。rú hé dé zōu lǜ,chuī xià jiǔ qiū shuāng。