古诗词

寒食日出游

韩愈

李花初发君始病,我往看君花转盛。lǐ huā chū fā jūn shǐ bìng,wǒ wǎng kàn jūn huā zhuǎn shèng。
走马城西惆怅归,不忍千株雪相映。zǒu mǎ chéng xī chóu chàng guī,bù rěn qiān zhū xuě xiāng yìng。
迩来又见桃与梨,交开红白如争竞。ěr lái yòu jiàn táo yǔ lí,jiāo kāi hóng bái rú zhēng jìng。
可怜物色阻携手,空展霜缣吟九咏。kě lián wù sè zǔ xié shǒu,kōng zhǎn shuāng jiān yín jiǔ yǒng。
纷纷落尽泥与尘,不共新妆比端正。fēn fēn luò jǐn ní yǔ chén,bù gòng xīn zhuāng bǐ duān zhèng。
桐华最晚今已繁,君不强起时难更。tóng huá zuì wǎn jīn yǐ fán,jūn bù qiáng qǐ shí nán gèng。
关山远别固其理,寸步难见始知命。guān shān yuǎn bié gù qí lǐ,cùn bù nán jiàn shǐ zhī mìng。
忆昔与君同贬官,夜渡洞庭看斗柄。yì xī yǔ jūn tóng biǎn guān,yè dù dòng tíng kàn dòu bǐng。
岂料生还得一处,引袖拭泪悲且庆。qǐ liào shēng hái dé yī chù,yǐn xiù shì lèi bēi qiě qìng。
各言生死两追随,直置心亲无貌敬。gè yán shēng sǐ liǎng zhuī suí,zhí zhì xīn qīn wú mào jìng。
念君又署南荒吏,路指鬼门幽且夐。niàn jūn yòu shǔ nán huāng lì,lù zhǐ guǐ mén yōu qiě xiòng。
三公尽是知音人,曷不荐贤陛下圣。sān gōng jǐn shì zhī yīn rén,hé bù jiàn xián bì xià shèng。
囊空甑倒谁救之,我今一食日还并。náng kōng zèng dào shuí jiù zhī,wǒ jīn yī shí rì hái bìng。
自然忧气损天和,安得康强保天性。zì rán yōu qì sǔn tiān hé,ān dé kāng qiáng bǎo tiān xìng。
断鹤两翅鸣何哀,絷骥四足气空横。duàn hè liǎng chì míng hé āi,zhí jì sì zú qì kōng héng。
今朝寒食行野外,绿杨匝岸蒲生迸。jīn cháo hán shí xíng yě wài,lǜ yáng zā àn pú shēng bèng。
宋玉庭边不见人,轻浪参差鱼动镜。sòng yù tíng biān bù jiàn rén,qīng làng cān chà yú dòng jìng。
自嗟孤贱足瑕疵,特见放纵荷宽政。zì jiē gū jiàn zú xiá cī,tè jiàn fàng zòng hé kuān zhèng。
饮酒宁嫌?底深,题诗尚倚笔锋劲。yǐn jiǔ níng xián dǐ shēn,tí shī shàng yǐ bǐ fēng jìn。
明宵故欲相就醉,有月莫愁当火令。míng xiāo gù yù xiāng jiù zuì,yǒu yuè mò chóu dāng huǒ lìng。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

奉和虢州刘给事使君

韩愈

湖上新亭好,公来日出初。hú shàng xīn tíng hǎo,gōng lái rì chū chū。
水文浮枕簟,瓦影荫龟鱼。shuǐ wén fú zhěn diàn,wǎ yǐng yīn guī yú。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

汩汩几时休,从春复到秋。gǔ gǔ jǐ shí xiū,cóng chūn fù dào qiū。
只言池未满,池满强交流。zhǐ yán chí wèi mǎn,chí mǎn qiáng jiāo liú。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

竹洞何年有,公初斫竹开。zhú dòng hé nián yǒu,gōng chū zhuó zhú kāi。
洞门无锁钥,俗客不曾来。dòng mén wú suǒ yào,sú kè bù céng lái。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

南馆城阴阔,东湖水气多。nán guǎn chéng yīn kuò,dōng hú shuǐ qì duō。
直须台上看,始奈月明何。zhí xū tái shàng kàn,shǐ nài yuè míng hé。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

自有人知处,那无步往踪。zì yǒu rén zhī chù,nà wú bù wǎng zōng。
莫教安四壁,面面看芙蓉。mò jiào ān sì bì,miàn miàn kàn fú róng。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

蔼蔼溪流慢,梢梢岸筱长。ǎi ǎi xī liú màn,shāo shāo àn xiǎo zhǎng。
穿沙碧簳净,落水紫苞香。chuān shā bì gǎn jìng,luò shuǐ zǐ bāo xiāng。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

闻说游湖棹,寻常到此回。wén shuō yóu hú zhào,xún cháng dào cǐ huí。
应留醒心处,准拟醉时来。yīng liú xǐng xīn chù,zhǔn nǐ zuì shí lái。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

蜂蝶去纷纷,香风隔岸闻。fēng dié qù fēn fēn,xiāng fēng gé àn wén。
欲知花岛处,水上觅红云。yù zhī huā dǎo chù,shuǐ shàng mì hóng yún。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

柳树谁人种,行行夹岸高。liǔ shù shuí rén zhǒng,xíng xíng jiā àn gāo。
莫将条系缆,著处有蝉号。mò jiāng tiáo xì lǎn,zhù chù yǒu chán hào。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

新月迎宵挂,晴云到晚留。xīn yuè yíng xiāo guà,qíng yún dào wǎn liú。
为遮西望眼,终是懒回头。wèi zhē xī wàng yǎn,zhōng shì lǎn huí tóu。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

无尘从不扫,有鸟莫令弹。wú chén cóng bù sǎo,yǒu niǎo mò lìng dàn。
若要添风月,应除数百竿。ruò yào tiān fēng yuè,yīng chú shù bǎi gān。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

风雨秋池上,高荷盖水繁。fēng yǔ qiū chí shàng,gāo hé gài shuǐ fán。
未谙鸣摵摵,那似卷翻翻。wèi ān míng shè shè,nà shì juǎn fān fān。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

罫布畦堪数,枝分水莫寻。guà bù qí kān shù,zhī fēn shuǐ mò xún。
鱼肥知已秀,鹤没觉初深。yú féi zhī yǐ xiù,hè méi jué chū shēn。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

柳巷还飞絮,春馀几许时。liǔ xiàng hái fēi xù,chūn yú jǐ xǔ shí。
吏人休报事,公作送春诗。lì rén xiū bào shì,gōng zuò sòng chūn shī。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

源上花初发,公应日日来。yuán shàng huā chū fā,gōng yīng rì rì lái。
丁宁红与紫,慎莫一时开。dīng níng hóng yǔ zǐ,shèn mò yī shí kāi。
3681234567»