古诗词

荆渚病中因思匡庐遂成三百字寄梁先辈

齐己

生老病死者,早闻天竺书。shēng lǎo bìng sǐ zhě,zǎo wén tiān zhú shū。
相随几汨没,不了堪欷歔。xiāng suí jǐ mì méi,bù le kān xī xū。
自理自可适,他人谁与袪。zì lǐ zì kě shì,tā rén shuí yǔ qū。
应当入寂灭,乃得长销除。yīng dāng rù jì miè,nǎi dé zhǎng xiāo chú。
前月已骨立,今朝还貌舒。qián yuè yǐ gǔ lì,jīn cháo hái mào shū。
披衣试步履,倚策聊踌躇。pī yī shì bù lǚ,yǐ cè liáo chóu chú。
江月青眸冷,秋风白发疏。jiāng yuè qīng móu lěng,qiū fēng bái fā shū。
新题忆剡硾,旧约怀匡庐。xīn tí yì shàn zhuì,jiù yuē huái kuāng lú。
张野久绝迹,乐天曾卜居。zhāng yě jiǔ jué jì,lè tiān céng bo jū。
空龛掩薜荔,瀑布喷蟾蜍。kōng kān yǎn bì lì,pù bù pēn chán chú。
古桧鸣玄鹤,凉泉跃锦鱼。gǔ guì míng xuán hè,liáng quán yuè jǐn yú。
狂吟树荫映,纵踏花蔫烟。kuáng yín shù yīn yìng,zòng tà huā niān yān。
唇舌既已闲,心脾亦散摅。chún shé jì yǐ xián,xīn pí yì sàn shū。
松窗有偃息,石径无趑趄。sōng chuāng yǒu yǎn xī,shí jìng wú zī jū。
梦冷通仙阙,神融合太虚。mèng lěng tōng xiān quē,shén róng hé tài xū。
千峰杳霭际,万壑明清初。qiān fēng yǎo ǎi jì,wàn hè míng qīng chū。
长往期非晚,半生闲有馀。zhǎng wǎng qī fēi wǎn,bàn shēng xián yǒu yú。
依刘未是咏,访戴宁忘诸。yī liú wèi shì yǒng,fǎng dài níng wàng zhū。
稽古堪求己,观时好笑渠。jī gǔ kān qiú jǐ,guān shí hǎo xiào qú。
埋头逐小利,没脚拖长裾。mái tóu zhú xiǎo lì,méi jiǎo tuō zhǎng jū。
道种将闲养,情田把药锄。dào zhǒng jiāng xián yǎng,qíng tián bǎ yào chú。
幽香发兰蕙,秽莽摧丘墟。yōu xiāng fā lán huì,huì mǎng cuī qiū xū。
敢谓囊盈物,那言庾满储。gǎn wèi náng yíng wù,nà yán yǔ mǎn chǔ。
微烟动晨爨,细雨滋园蔬。wēi yān dòng chén cuàn,xì yǔ zī yuán shū。
藓乱珍禽羽,门稀长者车。xiǎn luàn zhēn qín yǔ,mén xī zhǎng zhě chē。
冥机坐兀兀,著履行徐徐。míng jī zuò wù wù,zhù lǚ xíng xú xú。
每许亲朱履,多怜奉隼旟。měi xǔ qīn zhū lǚ,duō lián fèng sǔn yú。
簪嫌红玳瑁,社念金芙蕖。zān xián hóng dài mào,shè niàn jīn fú qú。
海内竞铁马,箧中藏纸驴。hǎi nèi jìng tiě mǎ,qiè zhōng cáng zhǐ lǘ。
常言谢时去,此意将何如。cháng yán xiè shí qù,cǐ yì jiāng hé rú。
齐己

齐己

齐己(863年—937年)出家前俗名胡德生,晚年自号衡岳沙门,湖南长沙宁乡县祖塔乡人,唐朝晚期著名诗僧。 齐己的作品>>

猜您喜欢

赠白处士

齐己

莘野居何定,浮生知是谁。shēn yě jū hé dìng,fú shēng zhī shì shuí。
衣衫同野叟,指趣似禅师。yī shān tóng yě sǒu,zhǐ qù shì chán shī。
白发应无也,丹砂久服之。bái fā yīng wú yě,dān shā jiǔ fú zhī。
仍闻创行计,春暖向峨嵋。réng wén chuàng xíng jì,chūn nuǎn xiàng é méi。

崔秀才宿话

齐己

事转闻多事,心休话苦心。shì zhuǎn wén duō shì,xīn xiū huà kǔ xīn。
相留明月寺,共忆白云岑。xiāng liú míng yuè sì,gòng yì bái yún cén。
藓壁残虫韵,霜轩倒竹阴。xiǎn bì cán chóng yùn,shuāng xuān dào zhú yīn。
开门又言别,谁竟慰尘襟。kāi mén yòu yán bié,shuí jìng wèi chén jīn。

怀天台华顶僧

齐己

华顶危临海,丹霞里石桥。huá dǐng wēi lín hǎi,dān xiá lǐ shí qiáo。
曾从国清寺,上看月明潮。céng cóng guó qīng sì,shàng kàn yuè míng cháo。
好鸟亲香火,狂泉喷泬寥。hǎo niǎo qīn xiāng huǒ,kuáng quán pēn jué liáo。
欲归师智者,头白路迢迢。yù guī shī zhì zhě,tóu bái lù tiáo tiáo。

送人赴官

齐己

年少作初官,还如行路难。nián shǎo zuò chū guān,hái rú xíng lù nán。
兵荒经邑里,风俗久凋残。bīng huāng jīng yì lǐ,fēng sú jiǔ diāo cán。
照砚花光淡,漂书柳絮乾。zhào yàn huā guāng dàn,piāo shū liǔ xù qián。
聊应充侍膳,薄俸继朝餐。liáo yīng chōng shì shàn,báo fèng jì cháo cān。

水鹤

齐己

鸳鸯与鸂鶒,相狎岂惭君。yuān yāng yǔ xī chì,xiāng xiá qǐ cán jūn。
比雪还胜雪,同群亦出群。bǐ xuě hái shèng xuě,tóng qún yì chū qún。
静巢孤岛月,寒梦九皋云。jìng cháo gū dǎo yuè,hán mèng jiǔ gāo yún。
归路分明过,飞鸣即可闻。guī lù fēn míng guò,fēi míng jí kě wén。

湘中感怀

齐己

渔翁那会我,傲兀苇边行。yú wēng nà huì wǒ,ào wù wěi biān xíng。
乱世难逸迹,乘流拟濯缨。luàn shì nán yì jì,chéng liú nǐ zhuó yīng。
江花红细碎,沙鸟白分明。jiāng huā hóng xì suì,shā niǎo bái fēn míng。
向夕题诗处,春风斑竹声。xiàng xī tí shī chù,chūn fēng bān zhú shēng。

九日逢虚中虚受

齐己

楚后萍台下,相逢九日时。chǔ hòu píng tái xià,xiāng féng jiǔ rì shí。
干戈人事地,荒废菊花篱。gàn gē rén shì dì,huāng fèi jú huā lí。
我已多衰病,君犹尽黑髭。wǒ yǐ duō shuāi bìng,jūn yóu jǐn hēi zī。
皇天安罪得,解语便吟诗。huáng tiān ān zuì dé,jiě yǔ biàn yín shī。

赠李明府

齐己

名家宰名邑,将谓屈锋铓。míng jiā zǎi míng yì,jiāng wèi qū fēng máng。
直是难苏俗,能消不下堂。zhí shì nán sū sú,néng xiāo bù xià táng。
冰痕生砚水,柳影透琴床。bīng hén shēng yàn shuǐ,liǔ yǐng tòu qín chuáng。
何必称潇洒,独为诗酒狂。hé bì chēng xiāo sǎ,dú wèi shī jiǔ kuáng。

暮春久雨作

齐己

积雨向春阴,冥冥独院深。jī yǔ xiàng chūn yīn,míng míng dú yuàn shēn。
已无花落地,空有竹藏禽。yǐ wú huā luò dì,kōng yǒu zhú cáng qín。
檐溜声何暴,邻僧影亦沈。yán liū shēng hé bào,lín sēng yǐng yì shěn。
谁知力耕者,桑麦最关心。shuí zhī lì gēng zhě,sāng mài zuì guān xīn。

渚宫莫问诗一十五首

齐己

莫问疏人事,王侯已任伊。mò wèn shū rén shì,wáng hóu yǐ rèn yī。
不妨随野性,还似在山时。bù fáng suí yě xìng,hái shì zài shān shí。
静入无声乐,狂抛正律诗。jìng rù wú shēng lè,kuáng pāo zhèng lǜ shī。
自为仍自爱,清净里寻思。zì wèi réng zì ài,qīng jìng lǐ xún sī。

渚宫莫问诗一十五首

齐己

莫问伊嵇懒,流年已付他。mò wèn yī jī lǎn,liú nián yǐ fù tā。
话通时事少,诗着野题多。huà tōng shí shì shǎo,shī zhe yě tí duō。
梦外春桃李,心中旧薜萝。mèng wài chūn táo lǐ,xīn zhōng jiù bì luó。
浮生此不悟,剃发竟如何。fú shēng cǐ bù wù,tì fā jìng rú hé。

渚宫莫问诗一十五首

齐己

莫问休行脚,南方已遍寻。mò wèn xiū xíng jiǎo,nán fāng yǐ biàn xún。
了应须自了,心不是他心。le yīng xū zì le,xīn bù shì tā xīn。
赤水珠何觅,寒山偈莫吟。chì shuǐ zhū hé mì,hán shān jì mò yín。
谁同论此理,杜口少知音。shuí tóng lùn cǐ lǐ,dù kǒu shǎo zhī yīn。

渚宫莫问诗一十五首

齐己

莫问孱愚格,天应只与闲。mò wèn càn yú gé,tiān yīng zhǐ yǔ xián。
合居长树下,那称众人间。hé jū zhǎng shù xià,nà chēng zhòng rén jiān。
迹绝为真隐,机忘是大还。jì jué wèi zhēn yǐn,jī wàng shì dà hái。
终当学支遁,买取个青山。zhōng dāng xué zhī dùn,mǎi qǔ gè qīng shān。

渚宫莫问诗一十五首

齐己

莫问无求意,浮云喻可知。mò wèn wú qiú yì,fú yún yù kě zhī。
满盈如不戒,倚伏更何疑。mǎn yíng rú bù jiè,yǐ fú gèng hé yí。
乐矣贤颜子,穷乎圣仲尼。lè yǐ xián yán zi,qióng hū shèng zhòng ní。
已过知命岁,休把运行推。yǐ guò zhī mìng suì,xiū bǎ yùn xíng tuī。

渚宫莫问诗一十五首

齐己

莫问闲行趣,春风野水涯。mò wèn xián xíng qù,chūn fēng yě shuǐ yá。
千门无谢女,两岸有杨花。qiān mén wú xiè nǚ,liǎng àn yǒu yáng huā。
好鹤曾为客,真龙或作蛇。hǎo hè céng wèi kè,zhēn lóng huò zuò shé。
踌蹰自回首,日脚背楼斜。chóu chú zì huí shǒu,rì jiǎo bèi lóu xié。