古诗词

石竹花

齐己

石竹花开照庭石,红藓自禀离宫色。shí zhú huā kāi zhào tíng shí,hóng xiǎn zì bǐng lí gōng sè。
一枝两枝初笑风,猩猩血泼低低丛。yī zhī liǎng zhī chū xiào fēng,xīng xīng xuè pō dī dī cóng。
常嗟世眼无真鉴,却被丹青苦相陷。cháng jiē shì yǎn wú zhēn jiàn,què bèi dān qīng kǔ xiāng xiàn。
谁为根寻造化功,为君吐出淳元胆。shuí wèi gēn xún zào huà gōng,wèi jūn tǔ chū chún yuán dǎn。
白日当午方盛开,彤霞灼灼临池台。bái rì dāng wǔ fāng shèng kāi,tóng xiá zhuó zhuó lín chí tái。
繁香浓艳如未已,粉蝶游蜂狂欲死。fán xiāng nóng yàn rú wèi yǐ,fěn dié yóu fēng kuáng yù sǐ。
齐己

齐己

齐己(863年—937年)出家前俗名胡德生,晚年自号衡岳沙门,湖南长沙宁乡县祖塔乡人,唐朝晚期著名诗僧。 齐己的作品>>

猜您喜欢

善哉行

齐己

大鹏刷翮谢溟渤,青云万层高突出。dà péng shuā hé xiè míng bó,qīng yún wàn céng gāo tū chū。
下视秋涛空渺弥,旧处鱼龙皆细物。xià shì qiū tāo kōng miǎo mí,jiù chù yú lóng jiē xì wù。
人生在世何容易,眼浊心昏信生死。rén shēng zài shì hé róng yì,yǎn zhuó xīn hūn xìn shēng sǐ。
愿除嗜欲待身轻,携手同寻列仙事。yuàn chú shì yù dài shēn qīng,xié shǒu tóng xún liè xiān shì。

杂曲歌辞升天行

齐己

身不沈,骨不重,驱青鸾,驾白凤。shēn bù shěn,gǔ bù zhòng,qū qīng luán,jià bái fèng。
幢盖飘飘入冷空,天风瑟瑟星河动。chuáng gài piāo piāo rù lěng kōng,tiān fēng sè sè xīng hé dòng。
瑶阙参差阿母家,楼台戏闭凝彤霞。yáo quē cān chà ā mǔ jiā,lóu tái xì bì níng tóng xiá。
五三仙子乘龙车,堂前碾烂蟠桃花。wǔ sān xiān zi chéng lóng chē,táng qián niǎn làn pán táo huā。
回头却顾蓬山顶,一点浓岚在深井。huí tóu què gù péng shān dǐng,yī diǎn nóng lán zài shēn jǐng。

谢荆幕孙郎中见示乐府歌集二十八字

齐己

长吉才狂太白颠,二公文阵势横前。zhǎng jí cái kuáng tài bái diān,èr gōng wén zhèn shì héng qián。
谁言后代无高手,夺得秦皇鞭鬼鞭。shuí yán hòu dài wú gāo shǒu,duó dé qín huáng biān guǐ biān。