古诗词

琵琶行

白居易

浔阳江头夜送客,枫叶荻花秋瑟瑟。xún yáng jiāng tóu yè sòng kè,fēng yè dí huā qiū sè sè。
主人下马客在船,举酒欲饮无管弦。zhǔ rén xià mǎ kè zài chuán,jǔ jiǔ yù yǐn wú guǎn xián。
醉不成欢惨将别,别时茫茫江浸月。zuì bù chéng huān cǎn jiāng bié,bié shí máng máng jiāng jìn yuè。
忽闻水上琵琶声,主人忘归客不发。hū wén shuǐ shàng pí pá shēng,zhǔ rén wàng guī kè bù fā。
寻声暗问弹者谁?琵琶声停欲语迟。xún shēng àn wèn dàn zhě shuí?pí pá shēng tíng yù yǔ chí。
移船相近邀相见,添酒回灯重开宴。yí chuán xiāng jìn yāo xiāng jiàn,tiān jiǔ huí dēng zhòng kāi yàn。
千呼万唤始出来,犹抱琵琶半遮面。qiān hū wàn huàn shǐ chū lái,yóu bào pí pá bàn zhē miàn。
转轴拨弦三两声,未成曲调先有情。zhuǎn zhóu bō xián sān liǎng shēng,wèi chéng qū diào xiān yǒu qíng。
弦弦掩抑声声思,似诉平生不得志。xián xián yǎn yì shēng shēng sī,shì sù píng shēng bù dé zhì。
低眉信手续续弹,说尽心中无限事。dī méi xìn shǒu xù xù dàn,shuō jǐn xīn zhōng wú xiàn shì。
轻拢慢捻抹复挑,初为《霓裳》后《六幺》。qīng lǒng màn niǎn mǒ fù tiāo,chū wèi ní shang hòu liù yāo。
大弦嘈嘈如急雨,小弦切切如私语。dà xián cáo cáo rú jí yǔ,xiǎo xián qiè qiè rú sī yǔ。
嘈嘈切切错杂弹,大珠小珠落玉盘。cáo cáo qiè qiè cuò zá dàn,dà zhū xiǎo zhū luò yù pán。
间关莺语花底滑,幽咽泉流冰下难。jiān guān yīng yǔ huā dǐ huá,yōu yàn quán liú bīng xià nán。
冰泉冷涩弦凝绝,凝绝不通声暂歇。bīng quán lěng sè xián níng jué,níng jué bù tōng shēng zàn xiē。
别有幽愁暗恨生,此时无声胜有声。bié yǒu yōu chóu àn hèn shēng,cǐ shí wú shēng shèng yǒu shēng。
银瓶乍破水浆迸,铁骑突出刀枪鸣。yín píng zhà pò shuǐ jiāng bèng,tiě qí tū chū dāo qiāng míng。
曲终收拨当心画,四弦一声如裂帛。qū zhōng shōu bō dāng xīn huà,sì xián yī shēng rú liè bó。
东船西舫悄无言,唯见江心秋月白。dōng chuán xī fǎng qiāo wú yán,wéi jiàn jiāng xīn qiū yuè bái。
沉吟放拨插弦中,整顿衣裳起敛容。chén yín fàng bō chā xián zhōng,zhěng dùn yī shang qǐ liǎn róng。
自言本是京城女,家在虾蟆陵下住。zì yán běn shì jīng chéng nǚ,jiā zài xiā má líng xià zhù。
十三学得琵琶成,名属教坊第一部。shí sān xué dé pí pá chéng,míng shǔ jiào fāng dì yī bù。
曲罢曾教善才服,妆成每被秋娘妒。qū bà céng jiào shàn cái fú,zhuāng chéng měi bèi qiū niáng dù。
五陵年少争缠头,一曲红绡不知数。wǔ líng nián shǎo zhēng chán tóu,yī qū hóng xiāo bù zhī shù。
钿头银篦击节碎,血色罗裙翻酒污。diàn tóu yín bì jī jié suì,xuè sè luó qún fān jiǔ wū。
今年欢笑复明年,秋月春风等闲度。jīn nián huān xiào fù míng nián,qiū yuè chūn fēng děng xián dù。
弟走从军阿姨死,暮去朝来颜色故。dì zǒu cóng jūn ā yí sǐ,mù qù cháo lái yán sè gù。
门前冷落鞍马稀,老大嫁作商人妇。mén qián lěng luò ān mǎ xī,lǎo dà jià zuò shāng rén fù。
商人重利轻别离,前月浮梁买茶去。shāng rén zhòng lì qīng bié lí,qián yuè fú liáng mǎi chá qù。
去来江口守空船,绕船月明江水寒。qù lái jiāng kǒu shǒu kōng chuán,rào chuán yuè míng jiāng shuǐ hán。
夜深忽梦少年事,梦啼妆泪红阑干。yè shēn hū mèng shǎo nián shì,mèng tí zhuāng lèi hóng lán gàn。
我闻琵琶已叹息,又闻此语重唧唧。wǒ wén pí pá yǐ tàn xī,yòu wén cǐ yǔ zhòng jī jī。
同是天涯沦落人,相逢何必曾相识!tóng shì tiān yá lún luò rén,xiāng féng hé bì céng xiāng shí!
我从去年辞帝京,谪居卧病浔阳城。wǒ cóng qù nián cí dì jīng,zhé jū wò bìng xún yáng chéng。
浔阳地僻无音乐,终岁不闻丝竹声。xún yáng dì pì wú yīn lè,zhōng suì bù wén sī zhú shēng。
住近湓江地低湿,黄芦苦竹绕宅生。zhù jìn pén jiāng dì dī shī,huáng lú kǔ zhú rào zhái shēng。
其间旦暮闻何物?杜鹃啼血猿哀鸣。qí jiān dàn mù wén hé wù?dù juān tí xuè yuán āi míng。
春江花朝秋月夜,往往取酒还独倾。chūn jiāng huā cháo qiū yuè yè,wǎng wǎng qǔ jiǔ hái dú qīng。
岂无山歌与村笛,呕哑嘲哳难为听。qǐ wú shān gē yǔ cūn dí,ǒu yǎ cháo zhā nán wèi tīng。
今夜闻君琵琶语,如听仙乐耳暂明。jīn yè wén jūn pí pá yǔ,rú tīng xiān lè ěr zàn míng。
莫辞更坐弹一曲,为君翻作琵琶行。mò cí gèng zuò dàn yī qū,wèi jūn fān zuò pí pá xíng。
感我此言良久立,却坐促弦弦转急。gǎn wǒ cǐ yán liáng jiǔ lì,què zuò cù xián xián zhuǎn jí。
凄凄不似向前声,满座重闻皆掩泣。qī qī bù shì xiàng qián shēng,mǎn zuò zhòng wén jiē yǎn qì。
座中泣下谁最多?江州司马青衫湿。zuò zhōng qì xià shuí zuì duō?jiāng zhōu sī mǎ qīng shān shī。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

见杨弘贞诗赋因题绝句以自谕

白居易

赋句诗章妙入神,未年三十即无身。fù jù shī zhāng miào rù shén,wèi nián sān shí jí wú shēn。
常嗟薄命形憔悴,若比弘贞是幸人。cháng jiē báo mìng xíng qiáo cuì,ruò bǐ hóng zhēn shì xìng rén。

和元八侍御升平新居四绝句看花屋

白居易

忽惊映树新开屋,却似当檐故种花。hū jīng yìng shù xīn kāi wū,què shì dāng yán gù zhǒng huā。
可惜年年红似火,今春始得属元家。kě xī nián nián hóng shì huǒ,jīn chūn shǐ dé shǔ yuán jiā。

和元八侍御升平新居四绝句累土山

白居易

堆土渐高山意出,终南移入户庭间。duī tǔ jiàn gāo shān yì chū,zhōng nán yí rù hù tíng jiān。
玉峰蓝水应惆怅,恐见新山望旧山。yù fēng lán shuǐ yīng chóu chàng,kǒng jiàn xīn shān wàng jiù shān。

和元八侍御升平新居四绝句高亭

白居易

亭脊太高君莫拆,东家留取当西山。tíng jí tài gāo jūn mò chāi,dōng jiā liú qǔ dāng xī shān。
好看落日斜衔处,一片春岚映半环。hǎo kàn luò rì xié xián chù,yī piàn chūn lán yìng bàn huán。

和元八侍御升平新居四绝句松树

白居易

白金换得青松树,君既先栽我不栽。bái jīn huàn dé qīng sōng shù,jūn jì xiān zāi wǒ bù zāi。
幸有西风易凭仗,夜深偷送好声来。xìng yǒu xī fēng yì píng zhàng,yè shēn tōu sòng hǎo shēng lái。

醉后却寄元九

白居易

蒲池村里匆匆别,沣水桥边兀兀回。pú chí cūn lǐ cōng cōng bié,fēng shuǐ qiáo biān wù wù huí。
行到城门残酒醒,万重离恨一时来。xíng dào chéng mén cán jiǔ xǐng,wàn zhòng lí hèn yī shí lái。

重到华阳观旧居

白居易

忆昔初年三十二,当时秋思已难堪。yì xī chū nián sān shí èr,dāng shí qiū sī yǐ nán kān。
若为重入华阳院,病鬓愁心四十三。ruò wèi zhòng rù huá yáng yuàn,bìng bìn chóu xīn sì shí sān。

答劝酒

白居易

莫怪近来都不饮,几回因醉却沾巾。mò guài jìn lái dōu bù yǐn,jǐ huí yīn zuì què zhān jīn。
谁料平生狂酒客,如今变作酒悲人。shuí liào píng shēng kuáng jiǔ kè,rú jīn biàn zuò jiǔ bēi rén。

题王侍御池亭

白居易

朱门深锁春池满,岸落蔷薇水浸莎。zhū mén shēn suǒ chūn chí mǎn,àn luò qiáng wēi shuǐ jìn shā。
毕竟林塘谁是主,主人来少客来多。bì jìng lín táng shuí shì zhǔ,zhǔ rén lái shǎo kè lái duō。

听水部吴员外新诗因赠绝句

白居易

朱绂仙郎白雪歌,和人虽少爱人多。zhū fú xiān láng bái xuě gē,hé rén suī shǎo ài rén duō。
明朝说与诗人道,水部如今不姓何。míng cháo shuō yǔ shī rén dào,shuǐ bù rú jīn bù xìng hé。

雨夜忆元九

白居易

天阴一日便堪愁,何况连宵雨不休。tiān yīn yī rì biàn kān chóu,hé kuàng lián xiāo yǔ bù xiū。
一种雨中君最苦,偏梁阁道向通州。yī zhǒng yǔ zhōng jūn zuì kǔ,piān liáng gé dào xiàng tōng zhōu。

雨中携元九诗访元八侍御

白居易

微之诗卷忆同开,假日多应不入台。wēi zhī shī juǎn yì tóng kāi,jiǎ rì duō yīng bù rù tái。
好句无人堪共咏,冲泥蹋水就君来。hǎo jù wú rén kān gòng yǒng,chōng ní tà shuǐ jiù jūn lái。

寄生衣与微之因题封上

白居易

浅色縠衫轻似雾,纺花纱裤薄于云。qiǎn sè hú shān qīng shì wù,fǎng huā shā kù báo yú yún。
莫嫌轻薄但知著,犹恐通州热杀君。mò xián qīng báo dàn zhī zhù,yóu kǒng tōng zhōu rè shā jūn。

白牡丹

白居易

白花冷澹无人爱,亦占芳名道牡丹。bái huā lěng dàn wú rén ài,yì zhàn fāng míng dào mǔ dān。
应似东宫白赞善,被人还唤作朝官。yīng shì dōng gōng bái zàn shàn,bèi rén hái huàn zuò cháo guān。

梦旧

白居易

别来老大苦修道,鍊得离心成死灰。bié lái lǎo dà kǔ xiū dào,liàn dé lí xīn chéng sǐ huī。
平生忆念消磨尽,昨夜因何入梦来。píng shēng yì niàn xiāo mó jǐn,zuó yè yīn hé rù mèng lái。