古诗词

和答诗十首·其三·答桐花

白居易

山木多蓊郁,兹桐独亭亭。shān mù duō wěng yù,zī tóng dú tíng tíng。
叶重碧云片,花簇紫霞英。yè zhòng bì yún piàn,huā cù zǐ xiá yīng。
是时三月天,春暖山雨晴。shì shí sān yuè tiān,chūn nuǎn shān yǔ qíng。
夜色向月浅,闇香随风轻。yè sè xiàng yuè qiǎn,àn xiāng suí fēng qīng。
行者多商贾,居者悉黎氓。xíng zhě duō shāng jiǎ,jū zhě xī lí máng。
无人解赏爱,有客独屏营。wú rén jiě shǎng ài,yǒu kè dú píng yíng。
手攀花枝立,足蹋花影行。shǒu pān huā zhī lì,zú tà huā yǐng xíng。
生怜不得所,死欲扬其声。shēng lián bù dé suǒ,sǐ yù yáng qí shēng。
截为天子琴,刻作古人形。jié wèi tiān zi qín,kè zuò gǔ rén xíng。
云待我成器,荐之于穆清。yún dài wǒ chéng qì,jiàn zhī yú mù qīng。
诚是君子心,恐非草木情。chéng shì jūn zi xīn,kǒng fēi cǎo mù qíng。
胡为爱其华,而反伤其生。hú wèi ài qí huá,ér fǎn shāng qí shēng。
老龟被刳肠,不如无神灵。lǎo guī bèi kū cháng,bù rú wú shén líng。
雄鸡自断尾,不愿为牺牲。xióng jī zì duàn wěi,bù yuàn wèi xī shēng。
况此好颜色,花紫叶青青。kuàng cǐ hǎo yán sè,huā zǐ yè qīng qīng。
宜遂天地性,忍加刀斧刑。yí suì tiān dì xìng,rěn jiā dāo fǔ xíng。
我思五丁力,拔入九重城。wǒ sī wǔ dīng lì,bá rù jiǔ zhòng chéng。
当君正殿栽,花叶生光晶。dāng jūn zhèng diàn zāi,huā yè shēng guāng jīng。
上对月中桂,下覆阶前蓂。shàng duì yuè zhōng guì,xià fù jiē qián míng。
泛拂香炉烟,隐映斧藻屏。fàn fú xiāng lú yān,yǐn yìng fǔ zǎo píng。
为君布绿阴,当暑荫轩楹。wèi jūn bù lǜ yīn,dāng shǔ yīn xuān yíng。
沈沈绿满地,桃李不敢争。shěn shěn lǜ mǎn dì,táo lǐ bù gǎn zhēng。
为君发清韵,风来如叩琼。wèi jūn fā qīng yùn,fēng lái rú kòu qióng。
泠泠声满耳,郑卫不足听。líng líng shēng mǎn ěr,zhèng wèi bù zú tīng。
受君封植力,不独吐芬馨。shòu jūn fēng zhí lì,bù dú tǔ fēn xīn。
助君行春令,开花应晴明。zhù jūn xíng chūn lìng,kāi huā yīng qíng míng。
受君雨露恩,不独含芳荣。shòu jūn yǔ lù ēn,bù dú hán fāng róng。
戒君无戏言,剪叶封弟兄。jiè jūn wú xì yán,jiǎn yè fēng dì xiōng。
受君岁月功,不独资生成。shòu jūn suì yuè gōng,bù dú zī shēng chéng。
为君长高枝,凤皇上头鸣。wèi jūn zhǎng gāo zhī,fèng huáng shàng tóu míng。
一鸣君万岁,寿如山不倾。yī míng jūn wàn suì,shòu rú shān bù qīng。
再鸣万人泰,泰阶为之平。zài míng wàn rén tài,tài jiē wèi zhī píng。
如何有此用,幽滞在岩坰。rú hé yǒu cǐ yòng,yōu zhì zài yán jiōng。
岁月不尔驻,孤芳坐凋零。suì yuè bù ěr zhù,gū fāng zuò diāo líng。
请向桐枝上,为余题姓名。qǐng xiàng tóng zhī shàng,wèi yú tí xìng míng。
待余有势力,移尔献丹庭。dài yú yǒu shì lì,yí ěr xiàn dān tíng。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

官舍内新凿小池

白居易

帘下开小池,盈盈水方积。lián xià kāi xiǎo chí,yíng yíng shuǐ fāng jī。
中底铺白沙,四隅甃青石。zhōng dǐ pù bái shā,sì yú zhòu qīng shí。
勿言不深广,但取幽人适。wù yán bù shēn guǎng,dàn qǔ yōu rén shì。
泛滟微雨朝,泓澄明月夕。fàn yàn wēi yǔ cháo,hóng chéng míng yuè xī。
岂无大江水,波浪连天白。qǐ wú dà jiāng shuǐ,bō làng lián tiān bái。
未如床席间,方丈深盈尺。wèi rú chuáng xí jiān,fāng zhàng shēn yíng chǐ。
清浅可狎弄,昏烦聊漱涤。qīng qiǎn kě xiá nòng,hūn fán liáo shù dí。
最爱晓暝时,一片秋天碧。zuì ài xiǎo míng shí,yī piàn qiū tiān bì。

宿简寂观

白居易

岩白云尚屯,林红叶初陨。yán bái yún shàng tún,lín hóng yè chū yǔn。
秋光引闲步,不知身远近。qiū guāng yǐn xián bù,bù zhī shēn yuǎn jìn。
夕投灵洞宿,卧觉尘机泯。xī tóu líng dòng sù,wò jué chén jī mǐn。
名利心既忘,市朝梦亦尽。míng lì xīn jì wàng,shì cháo mèng yì jǐn。
暂来尚如此,况乃终身隐。zàn lái shàng rú cǐ,kuàng nǎi zhōng shēn yǐn。
何以疗夜饥,一匙云母粉。hé yǐ liáo yè jī,yī shi yún mǔ fěn。

读谢灵运诗

白居易

吾闻达士道,穷通顺冥数。wú wén dá shì dào,qióng tōng shùn míng shù。
通乃朝廷来,穷即江湖去。tōng nǎi cháo tíng lái,qióng jí jiāng hú qù。
谢公才廓落,与世不相遇。xiè gōng cái kuò luò,yǔ shì bù xiāng yù。
壮志郁不用,须有所泄处。zhuàng zhì yù bù yòng,xū yǒu suǒ xiè chù。
泄为山水诗,逸韵谐奇趣。xiè wèi shān shuǐ shī,yì yùn xié qí qù。
大必笼天海,细不遗草树。dà bì lóng tiān hǎi,xì bù yí cǎo shù。
岂惟玩景物,亦欲摅心素。qǐ wéi wán jǐng wù,yì yù shū xīn sù。
往往即事中,未能忘兴谕。wǎng wǎng jí shì zhōng,wèi néng wàng xīng yù。
因知康乐作,不独在章句。yīn zhī kāng lè zuò,bù dú zài zhāng jù。

北亭独宿

白居易

悄悄壁下床,纱笼耿残烛。qiāo qiāo bì xià chuáng,shā lóng gěng cán zhú。
夜半独眠觉,疑在僧房宿。yè bàn dú mián jué,yí zài sēng fáng sù。

约心

白居易

黑鬓丝雪侵,青袍尘土涴。hēi bìn sī xuě qīn,qīng páo chén tǔ wò。
兀兀复腾腾,江城一上佐。wù wù fù téng téng,jiāng chéng yī shàng zuǒ。
朝就高斋上,熏然负暄卧。cháo jiù gāo zhāi shàng,xūn rán fù xuān wò。
晚下小池前,澹然临水坐。wǎn xià xiǎo chí qián,dàn rán lín shuǐ zuò。
已约终身心,长如今日过。yǐ yuē zhōng shēn xīn,zhǎng rú jīn rì guò。

早春

白居易

雪消冰又释,景和风复暄。xuě xiāo bīng yòu shì,jǐng hé fēng fù xuān。
满庭田地湿,荠叶生墙根。mǎn tíng tián dì shī,jì yè shēng qiáng gēn。
官舍悄无事,日西斜掩门。guān shě qiāo wú shì,rì xī xié yǎn mén。
不开庄老卷,欲与何人言。bù kāi zhuāng lǎo juǎn,yù yǔ hé rén yán。

春寝

白居易

何处春暄来?微和生血气。hé chù chūn xuān lái?wēi hé shēng xuè qì。
气熏肌骨畅,东窗一昏睡。qì xūn jī gǔ chàng,dōng chuāng yī hūn shuì。
是时正月晦,假日无公事。shì shí zhèng yuè huì,jiǎ rì wú gōng shì。
烂熳不能休,自午将及未。làn màn bù néng xiū,zì wǔ jiāng jí wèi。
缅思少健日,甘寝常自恣。miǎn sī shǎo jiàn rì,gān qǐn cháng zì zì。
一从衰疾来,枕上无此味。yī cóng shuāi jí lái,zhěn shàng wú cǐ wèi。

睡起晏坐

白居易

后亭昼眠足,起坐春景暮。hòu tíng zhòu mián zú,qǐ zuò chūn jǐng mù。
新觉眼犹昏,无思心正住。xīn jué yǎn yóu hūn,wú sī xīn zhèng zhù。
澹寂归一性,虚闲遗万虑。dàn jì guī yī xìng,xū xián yí wàn lǜ。
了然此时心,无物可譬喻。le rán cǐ shí xīn,wú wù kě pì yù。
本是无有乡,亦名不用处。běn shì wú yǒu xiāng,yì míng bù yòng chù。
行禅与坐忘,同归无异路。xíng chán yǔ zuò wàng,tóng guī wú yì lù。

咏怀

白居易

尽日松下坐,有时池畔行。jǐn rì sōng xià zuò,yǒu shí chí pàn xíng。
行立与坐卧,中怀澹无营。xíng lì yǔ zuò wò,zhōng huái dàn wú yíng。
不觉流年过,亦任白发生。bù jué liú nián guò,yì rèn bái fā shēng。
不为世所薄,安得遂闲情。bù wèi shì suǒ báo,ān dé suì xián qíng。

春游二

白居易

下马二林寺,翛然进轻策。xià mǎ èr lín sì,xiāo rán jìn qīng cè。
朝为公府吏,暮作灵山客。cháo wèi gōng fǔ lì,mù zuò líng shān kè。
二月匡庐北,冰雪始消释。èr yuè kuāng lú běi,bīng xuě shǐ xiāo shì。
阳丛抽茗芽,阴窦泄泉脉。yáng cóng chōu míng yá,yīn dòu xiè quán mài。
熙熙风土暖,蔼蔼云岚积。xī xī fēng tǔ nuǎn,ǎi ǎi yún lán jī。
散作万壑春,凝为一气碧。sàn zuò wàn hè chūn,níng wèi yī qì bì。
身闲易飘泊,官散无牵迫。shēn xián yì piāo pō,guān sàn wú qiān pò。
缅彼十八人,古今同此适。miǎn bǐ shí bā rén,gǔ jīn tóng cǐ shì。
是年淮寇起,处处兴兵革。shì nián huái kòu qǐ,chù chù xīng bīng gé。
智士劳思谋,戎臣苦征役。zhì shì láo sī móu,róng chén kǔ zhēng yì。
独有不才者,山中弄泉石。dú yǒu bù cái zhě,shān zhōng nòng quán shí。

出山吟

白居易

朝咏游仙诗,暮歌采薇曲。cháo yǒng yóu xiān shī,mù gē cǎi wēi qū。
卧云坐白石,山中十五宿。wò yún zuò bái shí,shān zhōng shí wǔ sù。
行随出洞水,回别缘岩竹。xíng suí chū dòng shuǐ,huí bié yuán yán zhú。
早晚重来游,心期瑶草绿。zǎo wǎn zhòng lái yóu,xīn qī yáo cǎo lǜ。

岁暮

白居易

已任时命去,亦从岁月除。yǐ rèn shí mìng qù,yì cóng suì yuè chú。
中心一调伏,外累尽空虚。zhōng xīn yī diào fú,wài lèi jǐn kōng xū。
名宦意已矣,林泉计何如。míng huàn yì yǐ yǐ,lín quán jì hé rú。
拟近东林寺,溪边结一庐。nǐ jìn dōng lín sì,xī biān jié yī lú。

闻早莺

白居易

日出眠未起,屋头闻早莺。rì chū mián wèi qǐ,wū tóu wén zǎo yīng。
忽如上林晓,万年枝上鸣。hū rú shàng lín xiǎo,wàn nián zhī shàng míng。
忆为近臣时,秉笔直承明。yì wèi jìn chén shí,bǐng bǐ zhí chéng míng。
春深视草暇,旦暮闻此声。chūn shēn shì cǎo xiá,dàn mù wén cǐ shēng。
今闻在何处,寂莫浔阳城。jīn wén zài hé chù,jì mò xún yáng chéng。
鸟声信如一,分别在人情。niǎo shēng xìn rú yī,fēn bié zài rén qíng。
不作天涯意,岂殊禁中听。bù zuò tiān yá yì,qǐ shū jìn zhōng tīng。

栽杉

白居易

劲叶森利剑,孤茎挺端标。jìn yè sēn lì jiàn,gū jīng tǐng duān biāo。
才高四五尺,势若干青霄。cái gāo sì wǔ chǐ,shì ruò gàn qīng xiāo。
移栽东窗前,爱尔寒不凋。yí zāi dōng chuāng qián,ài ěr hán bù diāo。
病夫卧相对,日夕闲萧萧。bìng fū wò xiāng duì,rì xī xián xiāo xiāo。
昨为山中树,今为檐下条。zuó wèi shān zhōng shù,jīn wèi yán xià tiáo。
虽然遇赏玩,无乃近尘嚣。suī rán yù shǎng wán,wú nǎi jìn chén xiāo。
犹胜涧谷底,埋没随众樵。yóu shèng jiàn gǔ dǐ,mái méi suí zhòng qiáo。
不见郁郁松,委质山上苗。bù jiàn yù yù sōng,wěi zhì shān shàng miáo。

过李生

白居易

蘋小蒲叶短,南湖春水生。píng xiǎo pú yè duǎn,nán hú chūn shuǐ shēng。
子近湖边住,静境称高情。zi jìn hú biān zhù,jìng jìng chēng gāo qíng。
我为郡司马,散拙无所营。wǒ wèi jùn sī mǎ,sàn zhuō wú suǒ yíng。
使君知性野,衙退任闲行。shǐ jūn zhī xìng yě,yá tuì rèn xián xíng。
行携小榼出,逢花辄独倾。xíng xié xiǎo kē chū,féng huā zhé dú qīng。
半酣到子舍,下马扣柴荆。bàn hān dào zi shě,xià mǎ kòu chái jīng。
何以引我步,绕篱竹万茎。hé yǐ yǐn wǒ bù,rào lí zhú wàn jīng。
何以醒我酒,吴音吟一声。hé yǐ xǐng wǒ jiǔ,wú yīn yín yī shēng。
须臾进野饭,饭稻茹芹英。xū yú jìn yě fàn,fàn dào rú qín yīng。
白瓯青竹箸,俭洁无膻腥。bái ōu qīng zhú zhù,jiǎn jié wú shān xīng。
欲去复裴回,夕鸦已飞鸣。yù qù fù péi huí,xī yā yǐ fēi míng。
何当重游此,待君湖水平。hé dāng zhòng yóu cǐ,dài jūn hú shuǐ píng。