古诗词

和答诗十首·其五·答四皓庙

白居易

天下有道见,无道卷怀之。tiān xià yǒu dào jiàn,wú dào juǎn huái zhī。
此乃圣人语,吾闻诸仲尼。cǐ nǎi shèng rén yǔ,wú wén zhū zhòng ní。
矫矫四先生,同禀希世资。jiǎo jiǎo sì xiān shēng,tóng bǐng xī shì zī。
随时有显晦,秉道无磷缁。suí shí yǒu xiǎn huì,bǐng dào wú lín zī。
秦皇肆暴虐,二世遘乱离。qín huáng sì bào nüè,èr shì gòu luàn lí。
先生相随去,商岭采紫芝。xiān shēng xiāng suí qù,shāng lǐng cǎi zǐ zhī。
君看秦狱中,戮辱者李斯。jūn kàn qín yù zhōng,lù rǔ zhě lǐ sī。
刘项争天下,谋臣竟悦随。liú xiàng zhēng tiān xià,móu chén jìng yuè suí。
先生如鸾鹤,去入冥冥飞。xiān shēng rú luán hè,qù rù míng míng fēi。
君看齐鼎中,焦烂者郦其。jūn kàn qí dǐng zhōng,jiāo làn zhě lì qí。
子房得沛公,自谓相遇迟。zi fáng dé pèi gōng,zì wèi xiāng yù chí。
八难掉舌枢,三略役心机。bā nán diào shé shū,sān lüè yì xīn jī。
辛苦十数年,昼夜形神疲。xīn kǔ shí shù nián,zhòu yè xíng shén pí。
竟杂霸者道,徒称帝者师。jìng zá bà zhě dào,tú chēng dì zhě shī。
子房尔则能,此非吾所宜。zi fáng ěr zé néng,cǐ fēi wú suǒ yí。
汉高之季年,嬖宠钟所私。hàn gāo zhī jì nián,bì chǒng zhōng suǒ sī。
冢嫡欲废夺,骨肉相忧疑。zhǒng dí yù fèi duó,gǔ ròu xiāng yōu yí。
岂无子房口,口舌无所施。qǐ wú zi fáng kǒu,kǒu shé wú suǒ shī。
亦有陈平心,心计将何为。yì yǒu chén píng xīn,xīn jì jiāng hé wèi。
皤皤四先生,高冠危映眉。pó pó sì xiān shēng,gāo guān wēi yìng méi。
从容下南山,顾盼入东闱。cóng róng xià nán shān,gù pàn rù dōng wéi。
前瞻惠太子,左右生羽仪。qián zhān huì tài zi,zuǒ yòu shēng yǔ yí。
却顾戚夫人,楚舞无光辉。què gù qī fū rén,chǔ wǔ wú guāng huī。
心不画一计,口不吐一词。xīn bù huà yī jì,kǒu bù tǔ yī cí。
闇定天下本,遂安刘氏危。àn dìng tiān xià běn,suì ān liú shì wēi。
子房吾则能,此非尔所知。zi fáng wú zé néng,cǐ fēi ěr suǒ zhī。
先生道既光,太子礼甚卑。xiān shēng dào jì guāng,tài zi lǐ shén bēi。
安车留不住,功成弃如遗。ān chē liú bù zhù,gōng chéng qì rú yí。
如彼旱天云,一雨百谷滋。rú bǐ hàn tiān yún,yī yǔ bǎi gǔ zī。
泽则在天下,云复归稀夷。zé zé zài tiān xià,yún fù guī xī yí。
勿高巢与由,勿尚吕与伊。wù gāo cháo yǔ yóu,wù shàng lǚ yǔ yī。
巢由往不返,伊吕去不归。cháo yóu wǎng bù fǎn,yī lǚ qù bù guī。
岂如四先生,出处两逶迤。qǐ rú sì xiān shēng,chū chù liǎng wēi yí。
何必长隐逸,何必长济时。hé bì zhǎng yǐn yì,hé bì zhǎng jì shí。
由来圣人道,无朕不可窥。yóu lái shèng rén dào,wú zhèn bù kě kuī。
卷之不盈握,舒之亘八陲。juǎn zhī bù yíng wò,shū zhī gèn bā chuí。
先生道甚明,夫子犹或非。xiān shēng dào shén míng,fū zi yóu huò fēi。
愿子辨其惑,为予吟此诗。yuàn zi biàn qí huò,wèi yǔ yín cǐ shī。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

感故张仆射诸妓

白居易

黄金不惜买蛾眉,拣得如花三四枝。huáng jīn bù xī mǎi é méi,jiǎn dé rú huā sān sì zhī。
歌舞教成心力尽,一朝身去不相随。gē wǔ jiào chéng xīn lì jǐn,yī cháo shēn qù bù xiāng suí。

游仙游山

白居易

闇将心地出人间,五六年来人怪闲。àn jiāng xīn dì chū rén jiān,wǔ liù nián lái rén guài xián。
自嫌恋著未全尽,犹爱云泉多在山。zì xián liàn zhù wèi quán jǐn,yóu ài yún quán duō zài shān。

见尹公亮新诗偶赠绝句

白居易

袖里新诗十首馀,吟看句句是琼琚。xiù lǐ xīn shī shí shǒu yú,yín kàn jù jù shì qióng jū。
如何持此将干谒,不及公卿一字书。rú hé chí cǐ jiāng gàn yè,bù jí gōng qīng yī zì shū。

长安闲居

白居易

风竹松烟昼掩关,意中长似在深山。fēng zhú sōng yān zhòu yǎn guān,yì zhōng zhǎng shì zài shēn shān。
无人不怪长安住,何独朝朝暮暮间。wú rén bù guài zhǎng ān zhù,hé dú cháo cháo mù mù jiān。

秘书省中忆旧山

白居易

厌从薄宦校青简,悔别故山思白云。yàn cóng báo huàn xiào qīng jiǎn,huǐ bié gù shān sī bái yún。
犹喜兰台非傲吏,归时应免动移文。yóu xǐ lán tái fēi ào lì,guī shí yīng miǎn dòng yí wén。

江南送北客因凭寄徐州兄弟书

白居易

故园望断欲何如,楚水吴山万里馀。gù yuán wàng duàn yù hé rú,chǔ shuǐ wú shān wàn lǐ yú。
今日因君访兄弟,数行乡泪一封书。jīn rì yīn jūn fǎng xiōng dì,shù xíng xiāng lèi yī fēng shū。

长安正月十五日

白居易

諠諠车骑帝王州,羁病无心逐胜游。xuān xuān chē qí dì wáng zhōu,jī bìng wú xīn zhú shèng yóu。
明月春风三五夜,万人行乐一人愁。míng yuè chūn fēng sān wǔ yè,wàn rén xíng lè yī rén chóu。

宿桐庐馆同崔存度醉后作

白居易

江海漂漂共旅游,一尊相劝散穷愁。jiāng hǎi piāo piāo gòng lǚ yóu,yī zūn xiāng quàn sàn qióng chóu。
夜深醒后愁还在,雨滴梧桐山馆秋。yè shēn xǐng hòu chóu hái zài,yǔ dī wú tóng shān guǎn qiū。

寒食月夜

白居易

风香露重梨花湿,草舍无灯愁未入。fēng xiāng lù zhòng lí huā shī,cǎo shě wú dēng chóu wèi rù。
南邻北里歌吹时,独倚柴门月中立。nán lín běi lǐ gē chuī shí,dú yǐ chái mén yuè zhōng lì。

晚秋闲居

白居易

地僻门深少送迎,披衣闲坐养幽情。dì pì mén shēn shǎo sòng yíng,pī yī xián zuò yǎng yōu qíng。
秋庭不扫携藤杖,闲蹋梧桐黄叶行。qiū tíng bù sǎo xié téng zhàng,xián tà wú tóng huáng yè xíng。

为薛台悼亡

白居易

半死梧桐老病身,重泉一念一伤神。bàn sǐ wú tóng lǎo bìng shēn,zhòng quán yī niàn yī shāng shén。
手携稚子夜归院,月冷空房不见人。shǒu xié zhì zi yè guī yuàn,yuè lěng kōng fáng bù jiàn rén。

途中寒食

白居易

路傍寒食行人尽,独占春愁在路旁。lù bàng hán shí xíng rén jǐn,dú zhàn chūn chóu zài lù páng。
马上垂鞭愁不语,风吹百草野田香。mǎ shàng chuí biān chóu bù yǔ,fēng chuī bǎi cǎo yě tián xiāng。

题流沟寺古松

白居易

烟叶葱茏苍麈尾,霜皮剥落紫龙鳞。yān yè cōng lóng cāng zhǔ wěi,shuāng pí bō luò zǐ lóng lín。
欲知松老看尘壁,死却题诗几许人。yù zhī sōng lǎo kàn chén bì,sǐ què tí shī jǐ xǔ rén。

感月悲逝者

白居易

存亡感月一潸然,月色今宵似往年。cún wáng gǎn yuè yī shān rán,yuè sè jīn xiāo shì wǎng nián。
何处曾经同望月?hé chù céng jīng tóng wàng yuè?
樱桃树下后堂前。yīng táo shù xià hòu táng qián。

代邻叟言怀

白居易

人生何事心无定,宿昔如今意不同。rén shēng hé shì xīn wú dìng,sù xī rú jīn yì bù tóng。
宿昔愁身不得老,如今恨作白头翁。sù xī chóu shēn bù dé lǎo,rú jīn hèn zuò bái tóu wēng。