古诗词

小童薛阳陶吹觱栗歌

白居易

剪削乾芦插寒竹,九孔漏声五音足。jiǎn xuē qián lú chā hán zhú,jiǔ kǒng lòu shēng wǔ yīn zú。
近来吹者谁得名,关璀老死李衮生。jìn lái chuī zhě shuí dé míng,guān cuǐ lǎo sǐ lǐ gǔn shēng。
衮今又老谁其嗣,薛氏乐童年十二。gǔn jīn yòu lǎo shuí qí sì,xuē shì lè tóng nián shí èr。
指点之下师授声,含嚼之间天与气。zhǐ diǎn zhī xià shī shòu shēng,hán jué zhī jiān tiān yǔ qì。
润州城高霜月明,吟霜思月欲发声。rùn zhōu chéng gāo shuāng yuè míng,yín shuāng sī yuè yù fā shēng。
山头江底何悄悄,猿声不喘鱼龙听。shān tóu jiāng dǐ hé qiāo qiāo,yuán shēng bù chuǎn yú lóng tīng。
翕然声作疑管裂,诎然声尽疑刀截。xī rán shēng zuò yí guǎn liè,qū rán shēng jǐn yí dāo jié。
有时婉软无筋骨,有时顿挫生棱节。yǒu shí wǎn ruǎn wú jīn gǔ,yǒu shí dùn cuò shēng léng jié。
急声圆转促不断,轹轹辚辚似珠贯。jí shēng yuán zhuǎn cù bù duàn,lì lì lín lín shì zhū guàn。
缓声展引长有条,有条直直如笔描。huǎn shēng zhǎn yǐn zhǎng yǒu tiáo,yǒu tiáo zhí zhí rú bǐ miáo。
下声乍坠石沈重,高声忽举云飘萧。xià shēng zhà zhuì shí shěn zhòng,gāo shēng hū jǔ yún piāo xiāo。
明旦公堂陈宴席,主人命乐娱宾客。míng dàn gōng táng chén yàn xí,zhǔ rén mìng lè yú bīn kè。
碎丝细竹徒纷纷,宫调一声雄出群。suì sī xì zhú tú fēn fēn,gōng diào yī shēng xióng chū qún。
众音覼缕不落道,有如部伍随将军。zhòng yīn luó lǚ bù luò dào,yǒu rú bù wǔ suí jiāng jūn。
嗟尔阳陶方稚齿,下手发声已如此。jiē ěr yáng táo fāng zhì chǐ,xià shǒu fā shēng yǐ rú cǐ。
若教头白吹不休,但恐声名压关李。ruò jiào tóu bái chuī bù xiū,dàn kǒng shēng míng yā guān lǐ。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

萧员外寄新蜀茶

白居易

蜀茶寄到但惊新,渭水煎来始觉珍。shǔ chá jì dào dàn jīng xīn,wèi shuǐ jiān lái shǐ jué zhēn。
满瓯似乳堪持玩,况是春深酒渴人。mǎn ōu shì rǔ kān chí wán,kuàng shì chūn shēn jiǔ kě rén。

寄上大兄

白居易

秋鸿过尽无书信,病戴纱巾强出门。qiū hóng guò jǐn wú shū xìn,bìng dài shā jīn qiáng chū mén。
独上荒台东北望,日西愁立到黄昏。dú shàng huāng tái dōng běi wàng,rì xī chóu lì dào huáng hūn。

寄内

白居易

条桑初绿即为别,柿叶半红犹未归。tiáo sāng chū lǜ jí wèi bié,shì yè bàn hóng yóu wèi guī。
不如村妇知时节,解为田夫秋捣衣。bù rú cūn fù zhī shí jié,jiě wèi tián fū qiū dǎo yī。

病气

白居易

自知气发每因情,情在何由气得平。zì zhī qì fā měi yīn qíng,qíng zài hé yóu qì dé píng。
若问病根深与浅,此身应与病齐生。ruò wèn bìng gēn shēn yǔ qiǎn,cǐ shēn yīng yǔ bìng qí shēng。

叹元九

白居易

不入城门来五载,同时班列尽官高。bù rù chéng mén lái wǔ zài,tóng shí bān liè jǐn guān gāo。
何人牢落犹依旧,唯有江陵元士曹。hé rén láo luò yóu yī jiù,wéi yǒu jiāng líng yuán shì cáo。

得袁相书

白居易

谷苗深处一农夫,面黑头斑手把锄。gǔ miáo shēn chù yī nóng fū,miàn hēi tóu bān shǒu bǎ chú。
何意使人犹识我,就田来送相公书。hé yì shǐ rén yóu shí wǒ,jiù tián lái sòng xiāng gōng shū。

病中作

白居易

病来城里诸亲故,厚薄亲疏心总知。bìng lái chéng lǐ zhū qīn gù,hòu báo qīn shū xīn zǒng zhī。
唯有蔚章于我分,深于同在翰林时。wéi yǒu wèi zhāng yú wǒ fēn,shēn yú tóng zài hàn lín shí。

感化寺见元九刘三十二题名处

白居易

微之谪去千馀里,太白无来十一年。wēi zhī zhé qù qiān yú lǐ,tài bái wú lái shí yī nián。
今日见名如见面,尘埃壁上破窗前。jīn rì jiàn míng rú jiàn miàn,chén āi bì shàng pò chuāng qián。

游悟贞寺回山下别张殷衡

白居易

世缘未了治不得,孤负青山心共知。shì yuán wèi le zhì bù dé,gū fù qīng shān xīn gòng zhī。
愁君又入都门去,即是红尘满眼时。chóu jūn yòu rù dōu mén qù,jí shì hóng chén mǎn yǎn shí。

病中得樊大书

白居易

荒村破屋经年卧,寂绝无人问病身。huāng cūn pò wū jīng nián wò,jì jué wú rén wèn bìng shēn。
唯有东都樊著作,至今书信尚殷勤。wéi yǒu dōng dōu fán zhù zuò,zhì jīn shū xìn shàng yīn qín。

开元九诗书卷

白居易

红笺白纸两三束,半是君诗半是书。hóng jiān bái zhǐ liǎng sān shù,bàn shì jūn shī bàn shì shū。
经年不展缘身病,今日开看生蠹鱼。jīng nián bù zhǎn yuán shēn bìng,jīn rì kāi kàn shēng dù yú。

夜坐

白居易

庭前尽日立到夜,灯下有时坐彻明。tíng qián jǐn rì lì dào yè,dēng xià yǒu shí zuò chè míng。
此情不语何人会,时复长吁一两声。cǐ qíng bù yǔ hé rén huì,shí fù zhǎng xū yī liǎng shēng。

暮立

白居易

黄昏独立佛堂前,满地槐花满树蝉。huáng hūn dú lì fú táng qián,mǎn dì huái huā mǎn shù chán。
大抵四时心总苦,就中肠断是秋天。dà dǐ sì shí xīn zǒng kǔ,jiù zhōng cháng duàn shì qiū tiān。

村夜

白居易

霜草苍苍虫切切,村南村北行人绝。shuāng cǎo cāng cāng chóng qiè qiè,cūn nán cūn běi xíng rén jué。
独出前门望野田,月明荞麦花如雪。dú chū qián mén wàng yě tián,yuè míng qiáo mài huā rú xuě。

闻虫

白居易

暗虫唧唧夜绵绵,况是秋阴欲雨天。àn chóng jī jī yè mián mián,kuàng shì qiū yīn yù yǔ tiān。
犹恐愁人暂得睡,声声移近卧床前。yóu kǒng chóu rén zàn dé shuì,shēng shēng yí jìn wò chuáng qián。